Mục lục
Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng - Diệp Hy Nguyệt - Lục Lãnh Phong (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1915

“Tất nhiên là nhằm vu khống hãm hại chị dâu chứ gì. Sau đó ngồi xem hai người chém giết lẫn nhau, ngư ông đắc lợi.”

Lục Sênh Hạ lẩm bẩm.

Kiều An vuốt ve hai bên cánh tay, có vẻ đã bị dọa đến khiếp:

“Không, không, không đâu, Tư Mã Ngọc Như không thể nào là người đáng sợ như thế được. Tôi không tin đâu.”

“Những gì tôi nói chỉ là suy đoán, không nói chắc chắn là cô ta. Cảnh sát cũng đang truy tìm chủ nhân của số điện thoại này cực kỳ gắt gao, hòng chỉ cần bắt được gã là tất thảy chân tướng đều sẽ được phơi bày.”

Hy Nguyệt nói.

Toàn bộ làng du lịch Phương Thanh đều bị một đám mây đen che phủ.

Vì để đảm bảo sự an toàn của đám trẻ, Lục Lãnh Phong sắp xếp chuyên cơ để đám trẻ về thành phố Long Minh trước.

Lục Sênh Hạ kiên quyết muốn ở lại chờ tin tức của Tư Mã Ngọc Như với mọi người.

Trong lòng cô bé cũng tự cảm thấy, lần này, ắt Tư Mã Ngọc Như dữ nhiều lành ít rồi.

Lục Vinh Hàn vẫn chôn mình ở ven hồ, cùng với nhân viên cứu hộ tìm kiếm thi thể.

Hồ rất lớn lại sâu hoăm hoắm, còn bị đóng băng, muốn mò tìm thi thể hoàn toàn không phải chuyện dễ dàng gì.

Vài nhân viên cứu hộ mặc đồ lặn vào, thay phiên nhau mỗi đợt hai người lặn xuống hồ tìm kiếm, nhưng vẫn chưa có thu hoạch gì.

Người trên thuyền thì đang dùng radar để dò tìm tung tích dưới đáy hồ.

Kiều An để vệ sĩ mang Niên Niên rời đi, còn mình thì ở lại thôn Phương Thanh. Cô ta muốn nắm bắt mọi cơ hội gần gũi với Lục Lãnh Phong nhiều nhất có thể.

Hy Nguyệt đứng dậy khỏi ghê sô pha:

“Chúng ta đến vườn hoa chút đi, biết đâu có thể tìm thấy cái gì đó.”.

“Vâng.”

Lục Sênh Hạ gật đầu đồng ý.

Kiều An đi theo đằng sau: “Tôi không muốn đợi một mình, tôi cũng đi cùng mọi người.”

Lục Sênh Hạ làm một cái mặt quỷ với cô ta: “Chị Kiều An, nếu lá gan chị đã nhỏ như vậy, sao không theo máy bay trực thăng cùng nhau quay về?”

“Chị không về, chị phải tìm thấy Tư Mã Ngọc Như, hỏi cô ta cho rõ, rốt cuộc có phải cô ta đã hạ thuốc độc cho Niên Niên hay không?” Kiều An trịnh trọng nói.

“Vậy thì bà ta vẫn phải còn sống mới được.” Lục Sênh Hạ thở dài.

Đi đến hoa viên, bọn họ đầu tiên đi đến đình nghỉ chân mà Tư Mã Ngọc Như uống trà chỗ đó.

Một trận gió bắc lạnh thấu xương gào thét mà qua, Kiều An giật mình đánh một cái rùng mình.

Bông tuyết chốc chốc bị gió cuốn đến, rơi xuống trên mặt bàn cẩm thạch.

Kiều An ôm lấy cánh tay: “Trời ạ, nơi này trời rét lạnh cóng, chỗ nào có thể có tâm tình nhàn rỗi ngồi đây uống trà ngắm tuyết.”

“Tư Mã Ngọc Như nhất định sẽ không đặc biệt vì ngắm tuyết và uống trà mà ngồi đây. Sáng sớm tôi đã nhìn theo, lúc cô ta ngồi ở đây, cứ cách năm phút thì xem đồng hồ một lần, rất dễ nhận thấy là cô ta đang đợi người nào đó.” Hy Nguyệt nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK