Mục lục
Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng - Diệp Hy Nguyệt - Lục Lãnh Phong (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 268

Nó biến thành một trận sấm sét điên cuồng, làm rung chuyển từng sợi dây thần kinh, từng tế bào của anh!

Anh thậm chí không rõ liệu mình đang nghĩ về cái tên này hay gọi nó trong tiềm thức.

Đâu đó trong đầu anh ta bắt đầu đau nhói, gần như nứt ra, như thể có thứ gì đó đang vùng vẫy, muốn thoát khỏi ràng buộc, phá cửa ra ngoài.

Anh ôm đầu, không kìm được rên rỉ một tiếng.

Hy Nguyệt nhìn thấy được, vội vàng chạy tới: “Anh rể, anh làm sao vậy, đau đầu sao?”

“Không sao đâu, tôi nghỉ ngơi một chút là khoẻ lại thôi.” Anh ta dựa vào thân cây hít một hơi thật sâu.

Đây là di chứng sau chấn thương, mỗi khi anh ta muốn nhớ lại điều gì đó, thì sẽ đau đầu muốn nứt vỡ.

“Có cần tôi gọi người hầu đưa anh về không?” Cô hỏi, bản thân cô cũng có thể đưa anh về, nhưng bị Lục Kiều Sam nhìn thấy, thì sẽ lại hiểu lầm.

“Không cần đâu.” Anh ta xua tay “Tại sao cô lại muốn vẽ cây đa? Ở đây lại không có cây đa”.

“Đây là cây chúc bên bờ hồ Nam quê tôi. Trước đây sau giờ tan học, tôi sẽ ra đó ngắm hoàng hôn và ngồi dưới gốc cây đa vẽ tranh.” Cô cười nhẹ, thật ra cô không ở đó một mình, còn có Thời Thạch. Chỉ là cô không nói ra.

Anh ta không phải là Thời Thạch, nói ra thì có ý nghĩa gì?

Khóe miệng Tần Nhân Thiên giật giật.

Cô gái ngồi vẽ tranh dưới gốc cây đa, không lẽ người mà anh ta mơ thấy chính là cô ấy sao?

“Váy của cô thật đẹp, rất hiếm khi nhìn thấy váy màu nước biển, cũng có ít người có thể hợp với màu này.”

Chỉ có cô mới có thể, một cô gái trong veo như mặt hồ!

Hy Nguyệt cười khúc khích, lộ ra hai lúm đồng tiền dễ thương: “Những người học nghệ thuật chúng tôi, chính là muốn khác biệt.”

“Cô quả thực rất khác biệt.” Đôi môi mỏng của anh ta mở ra một vòng cung cười quyến rũ.

Anh ta đã từng nhìn thấy rất nhiều phụ nữ xinh đẹp, nghiêng nước nghiêng thành, xinh đẹp đến loá mắt, giống như Lục Kiều Sam, nhưng bọn họ đều đến từ thế giới phồn hoa, kiêu ngạo và khoe khoang.

Còn người phụ nữ trước mặt giống như một bức tranh thuỷ mặc xanh tươi, thuần khiết đến mức không có chút tạp chất, đẹp đến mức không có dính bẩn, dường như không đến từ trần gian.

“Đúng rồi, anh rể, ngày mai là lễ đính hôn của anh. Hôm nay nhất định có rất nhiều việc phải làm đúng không?” Cô nói.

“Phía dưới có nhiều người làm như vậy, không cần chúng tôi phải lo lắng.” Anh ta giang hai tay ra, nói thì nói như vậy, vẫn phải chuẩn bị một chút, buổi chiều bố mẹ anh ta sẽ từ thành phố Dương Giang đến, cùng nhau xem thử bài trí tại địa điểm.

Cô mỉm cười, xoay người đi thu dọn bản vẽ: “Tôi phải đi làm rồi, tối nay gặp.”

“Được.” Tần Nhân Thiên luôn nhìn cô.

Chiếc váy dài màu nước biển ôm lấy thân hình yêu kiều của cô, theo bước chân nhẹ nhàng của cô, tung bay trong gió, giống như sóng trên mặt hồ, từng vòng từng vòng xoáy vào trái tim anh ta.

Lục Kiều Sam từ một con đường nhỏ cách đó không xa đi tới, cô ta nhìn thấy Hy Nguyệt đang từ bên cạnh của Tần Nhân Thiên đi qua, bất giác cau mày, trong mắt hiện lên tia ghen tuông.

“Hy Nguyệt, cô có phải là có tật giật mình không? Nhìn thấy tôi đến liền rời đi.” Cô ta hét lên một tiếng.

Hy Nguyệt không nhìn thấy cô ta, nghe thấy cô ta gào thét, rất may vì cô đi nhanh, nếu không sẽ lại là một trận cãi vã.

Tần Nhân Thiên nổi cơn thịnh nộ, trực tiếp từ trong bãi cỏ nhảy dựng lên: “Không đi, cô đa nghi, đi rồi, cô cũng đa nghi. Cô có phải là có bệnh rồi không?”

“Nhân Thiên, cô ta chính là đang âm thầm quyến rũ anh, sau này anh không được nói chuyện với cô ta, không được để ý đến cô ta, chỉ coi cô ta như không khí, không tồn tại.”

Lục Kiều Sam tức giận nói.

Cô ta không cho phép họ đến quá gần nhau.

Hy Nguyệt là một quả bom hẹn giờ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK