Chương 500
Anh ta đưa tay ra, lại nắm lấy tay cô: “Chúng ta là bạn bè, nếu cô có bất kỳ khó khăn gì, nhất định phải nói cho tôi biết. Cô muốn ly hôn, tôi sẽ phải lên kế hoạch cẩn thận từng chút cho cô, nhưng nếu cô cần tiền, tôi đều có thể giúp cô bất cứ lúc nào”
Hy Nguyệt rơi vào mâu thuẫn, cô phải vay tiền của Hứa Nhã Thanh sao?
Đây không phải là một số tiền nhỏ, cô không biết năm nào tháng nào mới trả được nữa?
Nhưng dựa vào Lục Lãnh Phong, năm nào tháng nào cô mới có thể đưa Phi ra nước ngoài được đây chứ?
Cô đấu tranh một hồi lâu, nhưng vẫn chậm chạp không nói lời nào, trong lòng Hứa Nhã Thanh đã rõ, quả thật cô đang cần tiền.
“Hy Nguyệt, cô nên biết rằng tiền đối với tôi mà nói là chuyện nhỏ.”
Cô biết, trong mắt mấy cậu chủ giàu có như bọn họ mà nói, mấy chục tỷ chỉ là chuyện vung lên trong chớp mắt, nhưng đối với loại cỏ dại dưới tầng thấp như cô thì lại là chuyện mà cả đời này có lẽ không bao giờ kiếm được.
Bàn tay cô từ dưới chân từ từ chà xát, tuy đó là chuyện chỉ cần mở lời vài câu, nhưng đối với cô mà nói, đó lại là chuyện vô cùng tốn sức.
Uống một ngụm trà, làm nhuận cổ họng khô khốc của mình, cô mới dùng giọng cực kỳ nhỏ mà nói: “Ba năm trước, em trai tôi vì một trận tai nạn xe cộ vẫn luôn hôn mê không tỉnh, tôi muốn tích trữ một số tiền đưa nó sang Mỹ làm phẫu thuật.”
Hứa Nhã Thanh đứng dậy, anh ta đi đến bên cạnh cô, vòng tay qua vai cô: “Đồ ngốc, chuyện quan trọng như vậy, sao không nói với tôi sớm hơn chứ?”
Cô cúi đầu xuống: “Tôi không muốn làm phiền anh, số tiền lớn như vậy, tôi không biết tới khi nào mới có thể trả hết nữa?”
“Không cần phải trả lại.”
Hứa Nhã Thanh không chút do dự mà nói: “Tôi đã thành lập một quỹ từ thiện chuyên giúp đỡ những người bệnh tật đang cần sự trợ giúp. Họ sẽ thay tôi liên hệ tìm bệnh viện tốt ở bên Mỹ, giúp em trai cô làm mọi thủ tục xuất ngoại.”
“Thật không?” Mắt cô sáng lên.
Anh xoa đầu cô, tựa như đang vuốt ve một đứa trẻ: “Đồ ngốc này, nhớ lấy, những lúc cô cần sự giúp đỡ, tôi nhất định sẽ ở bên cạnh cô.”
Cô nhoẻn miệng cười, rạng rỡ tựa như ánh mặt trời: “Cảm ơn anh.”
Cuối cùng cô cũng có thể cứu được Phi rồi, cô không cần dựa vào sự bố thí của Lục Lãnh Phong nữa rồi, cũng không cần phải bị trói buộc bởi cuộc hôn nhân vô ích này nữa rồi.
Ngày hôm sau là cuối tuần, trong giới thượng lưu lại trở nên vô cùng náo nhiệt, có ai đó đã đăng một loạt hình ảnh thân thiết của Hy Mộng Lan cùng với một người đàn ông xa lạ.
Hy Nguyệt không hề biết Hy Mộng Lan có từng có người đàn ông nào chưa, trước kia thì cô ta không có, bởi vì cô ta luôn chuẩn bị mọi lúc để gả vào nhà họ Lục. Sau khi cô ta mất tích, có hay không cô cũng không biết chắc nữa.
Một người phụ nữ thực tiễn như cô ta, nếu như không gả cho Lục Lãnh Phong thì lại tìm một nhà khác, đây là chuyện rất bình thường.
Vẻ mặt của Lục Lãnh Phong cực kỳ cứng ngắc, còn Hy Mộng Lan thì lại đang khóc lóc bên cạnh anh.
“Lãnh Phong, em là bị vu oan, rốt cuộc là người nào hận em đến như vậy, tạt nước bẩn lên người em, lại muốn đưa em vào chỗ chết chứ?”