Chương 484
Lục Vinh Hàn u ám liếc mắt nhìn bà ta một cái, ánh mắt lạnh lẽo: “Nếu ngay cả gia quy bà cũng quên hết, vậy thì vị trí bà chủ này không cần làm nữa.”
Nắm tay của bà Lục âm thầm siết chặt lại, trong lòng càng thêm bất an hơn.
Bởi vì nếu Hy Nguyệt biết chuyện gia quy thì sau này chắc chắn động một chút là cô ta sẽ mang gia quy ra nói, uy hiếp Kiều Sam.
Hy Nguyệt không phải kẻ ngu, lời của Lục Lãnh Phong khiến cho hai mắt cô sáng lên.
Thì ra còn có một thứ hay ho như là gia quy. Vậy chẳng phải sau này cô sẽ có vũ khí để bảo vệ mình sao?
“Bố, con có thể biết một chút về gia quy được không?”
Lục Vinh Hàn bị chấn động thật mạnh đặt cờ xuống: “Con không biết gia quy sao?”
“Không biết. Con chưa từng thấy.” Hy Nguyệt mấp máy môi.
Đầu ngón tay của Lục Vinh Hàn kẹp quân cờ ném vào trong hộp bằng ngọc một cái “bộp”, biểu cảm trở nên cực kỳ nghiêm túc, ánh mắt trở nên cực kỳ tàn nhẫn: “Phong, bà làm chủ ở cái nhà này như thế nào vậy?”
Trong ánh mắt của ông ấy hiện lên tia sáng lạnh lẽo, dọa cho bà Lục rùng mình một cái run lẩy bẩy.
Con cái của nhà họ Lục chưa bắt đầu đọc sách thì đã phải học thuộc gia quy trước, còn chuyện đầu tiên mà cô dâu mới vào cửa phải làm chính là học tập gia quy.
Lục Vinh Hàn gần như mặc kệ chuyện trong gia tộc, đều là do một tay bà Lục xử lý.
Tư Mã Ngọc Như đi theo bên cạnh ông ta, đa phần cũng là xử lý chuyện trong tập đoàn, chuyện trong nhà, cô ta chưa từng hỏi đến để tránh xảy ra tranh chấp với bà Lục. Nhưng không ai ngờ bà Lục chưa từng cho Hy Nguyệt biết đến gia quy.
Bà Lục u ám liếc nhìn Hy Nguyệt một cái, trong lòng tràn đầy sự tức giận.
Thứ hạ đẳng đê tiện, quả nhiên là tràn đầy mưu tính, vừa biết được một chút thì đã lập tức mang gia quy ra nói chuyện.
“Vì tôi thấy Hy Nguyệt vừa vào cửa chưa lâu, còn chưa cử hành hôn lễ với Lãnh Phong nên muốn đợi sau khi cử hành hôn lễ xong mới để cho con bé học tập.” Bà ta ấp úng giải thích.
Lúc vừa bắt đầu là do bà ta cố ý không cho Hy Nguyệt biết đến gia quy, bởi vì không mong đợi cô có thể ở lại lâu, thứ hạ đẳng đê tiện như thế này có quyền gì mà khoa tay múa chân ở nhà họ Lục chứ? Có quyền gì mà vượt lên phía trên của những cành vàng lá ngọc tôn quý như bọn họ chứ?
Rồi sau này, cô xảy ra xung đột với con gái của bà ta thì bà ta càng không muốn cho cô biết.
Con gái là chị cả, hẳn là nên gọi là đến đuổi là đi với cô, cô chỉ có thể khúm núm, nói gì nghe nấy, đừng có mong mà xoay người trước mặt con gái bà ta.
“Đã vào cửa nhà họ Lục thì chính là con dâu của nhà họ Lục, hôn lễ chỉ là nghi thức, không ảnh hưởng gì đến địa vị của con bé. Bà lập tức cho con bé học gia quy ngay.” Lục Vinh Hàn nghiêm khắc nói.
“Tôi biết rồi.” Bà Lục âm thầm nghiến chặt hàm răng.
Hy Nguyệt âm thầm cười trộm ở trong lòng, vừa nhận được gia quy đã lập tức bắt đầu chăm chỉ học tập.
Cô vốn cho rằng gia quy chỉ là một trang giấy ghi vài lệnh cấm, lúc trước ở nhà bố cũng sẽ đặt ra vài điều gia quy với cô và Phi. Chẳng hạn như buổi tối tan học xong phải về nhà, không cho phép đi ra ngoài chơi, không được xem TV nhiều hơn hai tiếng…
Nhưng không ngờ gia quy của nhà họ Lục lại là một cuốn sách thật dày.
Sách được đóng vô cùng lộng lẫy, tưởng chừng như là một bộ luật phiên bản hoàng kim.
“Vậy mà lại có nhiều gia quy như vậy, giống như là quy định trong cung của Hoàng đế ấy.”