Chương 161
“Con không rảnh.” Lục Lãnh Phong chỉ trả lời hai chữ.
Bà Lục uống một ngụm sữa rồi nói với giọng điệu không nhanh không chậm: “Mới sáng sớm thì bà nội của con đã gọi tới từ bệnh viện, bà ấy tìm người xem ngày thì thấy hôm nay là ngày hoàng đạo. Con nhất định phải đi đăng ký kết hôn vào ngày hôm nay.”
Lục Lãnh Phong nói một cách bất đắc dĩ: “Vâng, con biết rồi.”
Sau khi ăn xong bữa sáng thì Hy Nguyệt nhận được điện thoại của mẹ.
Nhà họ Lục sai người tới đưa chi phiếu nhưng bác cả lại cảm thấy sính lễ là của bọn họ. Bởi vì Hy Nguyệt gả vào nhà họ Lục thay con gái của ông ta.
Bọn họ bằng lòng bỏ ra ba tỷ để trả công gả thay cho nhà Hy Nguyệt.
Nhà Họ Hy chẳng qua chỉ là một gia đình bình thường, sở dĩ có thể làm sui gia với nhà họ Lục là bởi vì năm xưa ông nội Hy làm tài xế cho nhà họ Lục đã cứu ông cụ Lục một mạng, sau đó hi sinh. Cho nên ông cụ Lục đã tự mình sắp xếp cuộc hôn nhân này, để cho con gái nhà nghèo gả vào nhà giàu.
Tháng trước, bà cụ Lục nhập viện nên hi vọng cháu trai của mình có thể kết hôn sớm, thế là đã sai người tới nhà Họ Hy xin đón dâu.
Vốn người nên gả vào nhà họ Lục là Hy Mộng Lan chị họ của Hy Nguyệt, nhưng ai ngờ hai tuần trước cô ta đã mất tích trong sự ly kỳ.
Hy Nguyệt nghe mẹ mình nói thế thì rất tức giận. Cô vốn cho rằng bác cả suy nghĩ cho nhà mình nhưng ai ngờ bọn họ lại muốn nuốt trọn tiền sính lễ chứ.
“Mẹ đừng đưa tiền sính lễ cho bọn họ. Đây là của chúng ta, nếu như bọn họ muốn thì bảo bọn họ tìm Hy Mộng Lan về đây mà gả cho Lục Lãnh Phong.”
Hy Nguyệt cảm thấy vụ Hy Mộng Lan mất tích này có chút kỳ quái. Trước khi Hy Mộng Lan nhìn thấy ảnh của Lục Lãnh Phong thì đã rất mong chờ được gả vào nhà họ Lục, suốt ngày lấy thân phận mở chủ nhà họ Lục ra để khoe khoang. Nhưng từ khi cô ta thấy được ảnh của Lục Lãnh Phong thì thay đổi thái độ nhanh như lật bánh tráng, vừa khóc vừa làm loạn không muốn gả tới đây.
Sau khi cô ta mất tích thì bác gái chẳng hề có chút lo lắng của một người mẹ có con gái mất tích nào cả. Bọn họ cũng chẳng thèm báo cảnh sát mà cứ hai ba ngày là lại chạy tới khuyên cô gả thay.
Chẳng lẽ bọn họ không nên tìm con gái trước sao?
Hy Nguyệt không biết rằng lúc mình nói điện thoại thì Lục Lãnh Phong đã đứng ở phía sau nghe được hết những gì cô nói.
Một ánh mắt lạnh thấu xương và mỉa mai nhìn chằm chằm vào cô.
Hy Nguyệt vừa cúp điện thoại thì anh đã đi tới rồi nói: “Mới có ba mươi tỷ mà đã để nhà Họ Hy các cô tự giết lẫn nhau rồi à?”
Lục Lãnh Phong biết người phụ nữ này chính là một kẻ hám tiền, gả cho anh chỉ vì tiền từ lâu rồi.
Hy Nguyệt nghe vậy thì giật nảy mình, nhưng cô đã bình tĩnh lại ngay lập tức: “Tiền chính là một con quỷ, nó có thể mê hoặc lòng người, khiến cho người ta bỏ mặc tính người và tình thân. Nhưng nào có cách gì đâu chứ?”
“Chẳng lẽ cô không ham tiền à?” Trong giọng nói của Lục Lãnh Phong tràn ngập sự châm chọc và đùa cợt.
“Ham chứ, trong cái thế giới đầy rẫy ham muốn hưởng thụ vật chất này thì làm gì có ai không ham tiền, không có tiền làm gì cũng khó. Ai mà nói mình không ham tiền thì đó chính là đang nói dối.” Hy Nguyệt nói thẳng, không hề có chút do dự nào.
Đúng là cô rất cần tiền, sở dĩ cô đồng ý gả thay chị họ chính là vì muốn có tiền chữa bệnh cho em trai, để cho em trai tỉnh lại.
Sự thẳng thắn của Hy Nguyệt khiến cho Lục Lãnh Phong rất giật mình, anh thích sự thẳng thắn này nhưng càng nhiều hơn đó chính là khinh bỉ và chán ghét: “Tôi cho cô ba trăm tỷ để cô cuốn gói khỏi đây, thấy thế nào?”