Chương 960
Nhìn qua thì có vẻ cô ấy hơi căng thẳng, nếu mọi việc thực sự như những gì đứa trẻ vừa nói, chắc chắn cô ấy sẽ không vội vàng đưa nó đi ngay như vậy.
Kế thừa gia tộc lớn, trở thành cậu ấm đệ nhất thành phố Long Minh.
Trước nay, nhà họ Tư Mã thuộc giai cấp công nhân bình thường, hiện tại mọi người trong nhà đều chỉ dựa vào Tư Mã Ngọc Như, như vậy thì có thể trở thành một gia tộc lớn ư?
Về phần cậu ấm đệ nhất thành phố Long Minh, ngoài Lục Lãnh Phong ra thì còn ai có can đảm dám tự xưng như vậy đây.
Chờ sau khi Lục Lãnh Phong kế thừa sự nghiệp của nhà, con của anh ấy rõ ràng sẽ lại nối danh bố, trở thành cậu ấm đệ nhất thành phố Long Minh này thôi.
Chẳng lẽ em trai Tư Mã Ngọc Như còn làm ra được giấc mộng nghìn thu gì nữa, muốn để con trai mình thay thế cả Lục Lãnh Phong ư?
Cô đi vào bên trong bảo tàng khoa học, Lục Sênh Hạ đang chơi máy phát điện quay tay cùng với túi sữa nhỏ.
“Sênh Hạ, mẹ em đưa em trai em về rồi.”
“À.” Lục Sênh Hạ lên tiếng, chẳng hề để bụng dù chỉ một chút.
Hy Nguyệt nhìn bọn chúng, dùng giọng điệu thờ ơ mà nói: “Em trai em đúng là hơi bị chiều đến hư mất rồi.”
“Chẳng phải đương nhiên ư? Chắc chắn mẹ sẽ dẫn nó đi mua đồ chơi, thậm chí còn muốn gói hết tất cả các món đồ chơi lại rồi cho mình nó tự chọn. Em chưa bao giờ được như vậy cả, bố nói rồi, làm người phải biết khiêm tốn, không để lộ tài, không thể bởi vì thân phận của mình mà đặc biệt hóa mọi chuyện lên.” Lục Sênh Hà nghiêm túc, chững chạc nói.
Túi sữa nhỏ gật đầu: “Bố cháu với bố ma vương cũng từng bảo như vậy. Cây to đón gió lớn, làm người khoa trương quá sẽ không kết giao được bạn bè.”
Hy Nguyệt cười buồn.
Đây chính là sự khác nhau giữa nhà giàu mới nổi và quý tộc đi.
Tuy mẹ nhỏ lúc nào cũng khiêm tốn, nhưng những người thân của mẹ nhỏ thì chưa chắc.
Ví dụ như cả nhà bác cả của mẹ, trước giờ vẫn luôn ỷ vào việc có nhà họ Lục hỗ trợ nên khỏi phải nói nhà họ khoe khoang và xa xỉ tới mức nào.
“Chơi một lúc rồi, chúng ta đi ăn cơm nhé. Bữa trưa mấy đứa muốn ăn gì?”
“Em muốn ăn đồ Pháp.” Lục Sênh Hạ nói.
“Được, chúng ta đi ăn đồ Pháp đi.” Hy Nguyệt cười cười.
Bọn nhỏ đi chơi phòng động đất, sau đó Hy Nguyệt đưa chúng đi ăn đồ ăn Pháp.
“Sênh Hạ, em trai em cũng đi học ở Ivy League à?”
Lục Sênh Hạ bĩu môi: “Đừng nói nữa, nó chính là vết nhơ của Ivy League chúng em. Với điều kiện của nó thì vốn không có khả năng trúng tuyển, nhưng mẹ lại tạo áp lực cho hiệu trưởng và ban giám đốc, khiến hiệu trưởng chẳng còn cách nào khác, đành phải đặc cách tuyển chọn nó vào trường. Thành tích học tập của nó thì thảm không đỡ nổi, em còn ngại chẳng dám nói nó là em trai em ấy.”
Ivy League là trường quý tộc tốt nhất ở Châu Á, chia làm cấp tiền tiểu học, tiểu học và trung học. Trong trường chỉ tuyển một loại học sinh duy nhất, chính là tinh anh trong giới quý tộc nhà giàu.
Ý ở đây chính là không chỉ thuộc giới quý tộc nhà giàu là được mà còn phải có chỉ số thông minh thuộc dạng thiên tài.
Lục Lãnh Phong, Hứa Nhã Thanh, Tần Nhân Thiên đều tốt nghiệp từ trường này mà ra.