Chương 162
Được!
Hy Nguyệt nói thầm trong lòng.
Cô ấy rất vui khi làm như thế, đừng nói là ba trăm tỷ, chỉ cần ba mươi tỷ thì thì cô cũng đi.
Ba mươi tỷ đã đủ cho bố mẹ trả nợ và chữa bệnh cho em trai rồi.
Cô cũng chẳng cần ở lại đây chịu đựng sự bắt nạt và nhục nhã.
Nhưng Hy Nguyệt hiểu rằng Lục Lãnh Phong không thể nào quyết định chuyện này được.
Việc này là do chính ông cụ Lục đã quyết định, thậm chí còn viết trong di chúc. Lục Lãnh Phong chẳng hề có quyền hủy bỏ.
Hơn nữa chỉ cần cô rời khỏi đây thì nhà họ Lục sẽ trực tiếp lấy lại ba mươi tỷ kia.
“Đừng nói đùa nữa cậu Lục à. Chúng ta đều biết rằng chuyện chúng ta kết hôn là vì muốn hoàn thành nguyện vọng của ông nội Lục. Chúng ta đều chẳng có quyền hủy bỏ mối hôn sự này.
Một câu nói nhẹ nhàng của Hy Nguyệt thôi nhưng đó chính là sự thật, khiến cho Lục Lãnh Phong có chút thất vọng.
Anh đúng là không thể vi phạm những gì viết trong di chúc, hơn nữa cô gái ham tiền này cũng sẽ không chủ động rời khỏi đây.
Chỉ có thể để cho cô ta trải nghiệm cuộc sống không bằng địa ngục này, lúc đó mới có thể biết khó mà lui.
“Hy Mộng Lan thông minh hơn cô nhiều, tôi sẽ để cho cô trả cái giá đắt về quyết định của mình!”
Sự lạnh lẽo trên người Lục Lãnh Phong khiến cho máu của Hy Nguyệt như đông lại.
Cô có thể tượng tượng ra được cuộc sống sau này của mình sẽ thảm hại như thế nào. Nhưng vì em trai thì cho dù có đáng sợ tới đâu cô cũng sẽ nhịn được.
Buổi chiều, Lục Lãnh Phong cũng không định đi đăng ký kết hôn với Hy Nguyệt mà ném cô ở chỗ đăng ký rồi rời khỏi đó một cách nghênh ngang. Cũng may là bà Lục có sắp xếp một trợ lý ở bên cạnh, nếu không thì một mình cô cũng chẳng biết là nên làm gì cho phải nữa.
Nhà họ Lục đã đánh tiếng từ trước nên cho dù không có chú rể cũng có thể đăng ký một cách bình thường. Ảnh trên giấy đăng ký kết hôn là photoshop, thời gian lúng túng của cô cũng chỉ có mấy phút mà thôi.
Sau khi trở về thì cô chính thức được sắp xếp ở tại trong căn phòng của Lục Lãnh Phong.
Tối đó khi Lục Lãnh Phong trở về, anh vừa bước vào nhà thì đã bị bà Lục gọi lại.
“Lãnh Phong, mẹ biết là con không hài lòng về việc hôn nhân này nhưng đây là nguyện vọng của ông nội, chúng ta cũng chẳng có cách nào để thay đổi cả. Điều quan trọng nhất là sức khỏe của bà nội ngày càng kém, bác sĩ nói rằng có thể sẽ không vượt qua được mùa đông này. Bà nội vẫn luôn ngóng trông chắt, con phải để cho Hy Nguyệt mang thai sớm một chút, để thỏa mãn ước muốn của bà cụ. Còn về sau xử lý Hy Nguyệt như thế nào thì tùy con.”
Bà Lục chẳng hề có ý muốn chấp nhận người con dâu này. Chờ sau khi hoàn thành di chúc của ông cụ Lục thì Hy Nguyệt có thể xéo đi được rồi.
Lục Lãnh Phong nhìn mẹ mình một chút, anh đồng ý kết hôn là vì bà nội mình, hy vọng bà ấy vui vẻ rồi nhanh khỏe lên.
Trong phòng, Hy Nguyệt ngồi trên ghế sô pha mà lo lắng bất an.
Cô buồn ngủ nhưng lại không dám ngủ, cô không muốn bị nhấc xuống giường. Cô phải phân chia địa bàn với Lục Lãnh Phong một cách cẩn thận mới được.
Lục Lãnh Phong đẩy cửa phòng đi vào rồi sau đó vứt một đống tài liệu xuống trước mặt Hy Nguyệt.