Chương 601
Vẻ mặt của Hy Mộng Lan co rút kịch liệt, cô cuống quýt ngồi thẳng người lại, sợ rằng, mình sẽ vô tình làm ra hành động nào đó khiến cho Lục Lãnh Phong nghi ngờ.
“Hy Nguyệt! Sao cô có thể vu oan cho tôi như vậy chứ? Cô đã hại chết đứa con của tôi rồi, chẳng lẽ cô còn muốn bịa chuyện để làm hại đến sự trong sạch của tôi à?”
Bác cả sợ rằng con gái của mình bị vạch trần, vỗ bàn, hét lên: “Hy Nguyệt, cô đừng có mà ngậm máu phun người! Tự cô làm những chuyện tội lỗi lại muốn hất nước bẩn lên đầu Mộng Lan sao?”
“Bà Hoa, đây là chuyện của hai người bọn họ. Nêu snhuw bà cứ tiếp tục muốn xen vào thì tôi cũng chỉ có thể mời bà ra ngoài đợi thôi.” Bà Lục nhíu mày.
Bác cả tức giận bĩu môi: “Chẳng lẽ bà còn muốn tôi ngồi im nhìn cô ta xúc phạm Mộng Lan sao?”
“Cô ta hoàn toàn có quyền để nghi ngờ. Mọi người chỉ cần có thể đưa ra bằng chứng chứng minh thân phận của đứa trẻ thì mọi chuyện đều sẽ được giải quyết.” Bà Lục công bằng nói.
Những lời này chính là một nút thắt khiến cho bác cả không biết phải nói gì thêm.
Tay của Hy Mộng Lan run lên, bây giờ cô ta đang cảm thấy vô cùng lo lắng.
Mặc dù “chứng cứ” đã bị tiêu hủy, cũng không khiến cho bản thân bị nghi ngờ. Nhưng mà nếu như Hy Nguyệt vẫn cứ tiếp tục muốn làm ầm ĩ mọi chuyện lên như vậy thì cô ta cũng khó mà có thể giữ được sự trong sạch của mình.
“Tôi sẽ lấy cái chết ra để đảm bảo rằng mình hoàn toàn trong sạch.”
“Cô làm vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì giống như lúc cô thề độc vậy. Điều tôi muốn làm chính là giám định y khoa. Đây chính là bằng chứng xác thực duy nhất mà tôi có thể tin tưởng.” Bà Lục nói.
Khóe miệng của Hy Mộng Lan giật giật: “Đây chính là sơ suất của mẹ tôi khi không để lại DNA của đứa trẻ. Nhưng điều này cũng đâu thể chứng minh rằng đứa trẻ không phải là con của Lãnh Phong.”
“Ngay từ ban đầu, đây chính là mục đích của chị đúng không? Chỉ cần đứa trẻ không còn thì cũng sẽ không có bất kỳ bằng chứng nào nữa.”
Hy Nguyệt cười nhạo: “Sau khi chị ngã từ cầu thang xuống, vốn tôi đã định sẽ gọi cho 120 nhưng mà các người lại nhất quyết không cho tôi gọi. Quan trọng là, chỉ một phút sa khi chuyện này xảy ra, tất cả mọi người không biết từ đâu chạy tới mà đều có mặt đầy đủ giống như là đã được sắp xếp ổn thỏa từ trước vậy. Thậm chí khi chúng tôi muốn đi đến bệnh viện cùng mấy người thì mấy người lại nhất quyết không cho chúng tôi đi theo.”
“Chuyện này là vì mẹ tôi lo rằng nếu để cho cô lên xe thì cô sẽ lại tìm cách để hãm hại tôi.”
Hy Mộng Lan cố hết sức để duy trì sự bình tĩnh.
“Vốn dĩ chúng ta cũng đâu có đi cùng xe với nhau vậy thì sao tôi có thể hãm hại chị được cơ chứ!” Hy Nguyệt lạnh lùng nhìn cô ta: “Quan trọng nhất là, bệnh viện gần với khách sạn nhất chính là bệnh viện nhân dân số 2 của thành phố Long Minh nhưng mà mấy người lại không đi đến đó mà lại quyết định đi đến một bệnh viện tư nhân cách đó khá xa. Theo như lời giải thích của bác cả thì lúc ở trên xe vì cô chảy rất nhiều máu nên đã hôn mê bất tỉnh. Trong tình huống nguy hiểm như vậy mà mấy người vẫn còn có thể nghĩ đến việc tìm đến bệnh viện tư nhân ở xa như vậy sao? Mấy người không cảm thấy chuyện này rất không hợp lý hay sao? Huống hồ, bệnh viện nhân dân số 2 của thành phố Long Minh chính là một trong ba bệnh viện đứng đầu, trong khi bệnh viện tư nhân kia lại có quy mô rất nhỏ, điều kiện khám chữa bệnh cũng không được tốt. Ở trong tình huống nguy hiểm như vậy thì chắc chắn sẽ không có ai lựa chọn từ bỏ chỗ tốt để chọn lựa chỗ kém hơn đâu.”
“Đó là bởi vì em trai tôi có quen biết với giám đốc của bệnh viện phụ sản ấy. Tôi chỉ muốn tìm một người quen thân có thể tin tưởng để có thể cố gắng hết sức giữ lấy đứa trẻ nhưng mà không ngờ rằng rốt cuộc thì tôi vẫn không thể giữ được nó.” Bác cả tức giận nói.
“Tìm người quen cũng dễ dàng hơn cho việc phá hủy chứng cứ đấy.” Hy Nguyệt nói bằng giọng điệu cực kỳ đanh thép.