Mục lục
Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng - Diệp Hy Nguyệt - Lục Lãnh Phong (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1382

Cuộc đối thoại của Hy Nguyệt và lũ trẻ mọi người đều nghe thấy.

“Đúng là Hy Nguyệt có cách khiến cho lũ trẻ trở nên ngoan ngoãn. Ông xem Ngọc Thanh, bây giờ nói cười vui vẻ, còn đồng ý học tập nữa.” Bà Lục cười nói.

“Vợ con chọn tất nhiên là tài đức vẹn toàn, vừa có thể giúp chồng, vừa có thể dạy con.” Lục Cẩm Ngôn nhíu mày rậm, trong ánh nhìn Hy Nguyệt tràn ngập cưng chiều.

Lục Vinh Hàn cười trêu chọc: “Vợ là con chọn sao? Rõ ràng là ông nội có đôi mắt tinh tường lựa chọn giúp con.”

Lục Lãnh Phong bật cười: “Gừng càng già càng cay.”

Hứa Kiến Quân nhìn thấy em trai em gái của mình, từ trên cỏ bật dậy, vội chạy đến, hôn em gái, sau đó lại hôn em trai.

Túi sữa nhỏ nhìn thấy anh trai nên rất vui vẻ, khoa chân múa tay đầy vui sướng: “Anh chơi… Anh chơi…”

Đây là muốn cùng chơi với anh trai.

Lục Sênh Hạ cầm cái tay nhỏ bé lên: “Tui là ai nha?”

Kiến Dao mở to đôi mắt nhìn cô bé: “Dì.”

“Chú nữa chú nữa.” Tư Mã Ngọc Thanh vội chạy đến.

“Chú.” Kiến Dao chu cái miệng nhỏ hồng hào.

“Rất thông minh nha.” Tư Mã Ngọc Thanh ha ha cười.

Mọi người cùng nhau chơi đùa bên hồ, Lục Sênh Hạ nhặt một viên đá cuội, vừa thưởng thức vừa hỏi: “Bà và thím hai, thím ba đến núi Vũ Đương khi nào thì trở lại?”

“Có thể phải ở bên đó một thời gian, bà và thím hai, thím ba cầu phúc cho chị cả của con.”

Bà Lục nói, vốn dĩ là bà muốn đi, nhưng bà cụ Lục bảo bà ở lại chăm sóc cho chắt bảo bối, vì vậy bảo thím hai và thím ba đi cùng.

“Chị cả chắc chắn còn sống, chắc chắn sẽ về nhà.” Lục Sênh Hạ nói rất chắc chắn.

Hy Nguyệt bất giác nghĩ đến Hạ Dĩ Nhiên.

Trên thế giới này người có thể có gương mặt giống Lục Lãnh Phong, ngoại trừ chị gái sinh đôi với anh, sợ là tìm không được người thứ hai nhỉ?

Thế nhưng cánh tay Hạ Dĩ Nhiên không có vết bớt, nếu là chị gái của Lục Lãnh Phong chắc chắn sẽ có vết bớt.

Có lẽ sự thật sẽ vả mặt.

Bà Lục khẽ thở dài, trên mặt lộ ra một chút u sầu: “Chỉ cần nó còn sống, sống vui vẻ hạnh phúc là mẹ an lòng rồi.”

Lục Vinh Hàn ôm vai bà: “Sẽ có một ngày chúng ta sẽ tìm nó được thôi.”

Tư Mã Ngọc Thanh và Hứa Kiến Quân nghịch nước một hồi, Lục Sênh Hạ chạy tới, nói: “Bố, con nghĩ mẹ con sẽ không sớm nhận ra sai lầm của mình, con nghĩ nên để mẹ ở Tĩnh Tư đường lâu một chút, tốt nhất là đến khi hết nghỉ hè mới thả mẹ ra.”

Lục Vinh Hàn ho sặc sụa, vẻ mặt khó hiểu: “Sao con lại hy vọng mẹ bị giam lại?”

“Chị dâu đã lên một kế hoạch nghỉ hè hoàn mỹ cho bọn con, nếu mẹ ra ngoài chắc chắn sẽ hỏng việc. Để bà ấy ở trong đó lâu một chút, không nhìn thấy tụi con nghỉ hè, mẹ sẽ không nói” Lục Sênh Hạ ranh mãnh nói.

“Đúng rồi, mỗi ngày con sẽ tập thể dục với chị xinh đẹp, chờ hết nghỉ hè con sẽ gầy đi, đến lúc đó dì sẽ không bắt con ăn rau nữa.” Tư Mã Ngọc Thanh điên cuồng gật đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK