Mục lục
Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng - Diệp Hy Nguyệt - Lục Lãnh Phong (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1885

Không có ông ấy, cô ta chẳng là cái thá gì.

Lục Vinh Hàn đi thẳng đến sân chơi thiên đường của trẻ con.

Kiến Diệp và Kiến Dao nhìn thấy ông, tay nhỏ vẫy vẫy: “Ông nội, ông nội!”

Âm thanh non nớt, vui vẻ của trẻ con làm trái tim Lục Vinh Hàn rung động.

Bọn trẻ vẫn biết ông, vẫn nhớ ông, vẫn biết ông là ông nội của chúng nó.

Ông ấy ôm lấy Kiến Dao, hôn lên cái đầu nhỏ của cô bé, lại ôm lấy Kiến Diệp.

“Các cục cưng ngoan của ông nội, đã lâu rồi ông nội không gặp các con rồi.”

“Ông nội, ông đã đi đâu? Tại sao không ở nhà?” Kiến Dao nghiêng đầu, thắc mắc nhìn ông.

Nụ cười của Lục Vinh Hàn cứng lại, ông cúi đầu, ủ rũ nói: “Ông nội chuyển ra ngoài ở, không thể thường xuyên chơi cùng các con được rồi.”

“Tại sao phải chuyển ra ngoài ở, tại sao không ở cùng một chỗ với tụi con?” Kiến Diệp mở to đôi mắt, bi bô hỏi.

Trái tim Lục Vinh hàn run rẩy lửng lơ, như thể bị một viên đạn bắn trúng.

Đã quen với nhà họ Lục sôi nổi vui vẻ, ở bên ngoài ông thường xuyên cảm thấy trống vắng cô đơn, bốn bề yên tĩnh như vậy, yên tĩnh đến mức dường như toàn bộ thế giới đều chỉ còn lại một mình ông.

“Kiến Dao, Kiến Diệp, ông nội dạy các con chơi cờ nhé?” Ông né tránh câu hỏi của bọn trẻ.

Bọn trẻ cũng không thể truy hỏi đến cùng. Vừa nghe đến chơi cờ, bọn trẻ lập tức vui vẻ vỗ tay: “Được ạ.”

Lục Vinh Hàn thích nhất chính là chơi cờ, tài đánh cờ của ông là do ông cụ Lục dạy. Tài đánh cờ của Lục Lãnh Phong cũng là do ông cụ dạy.

Ông không có quá nhiều thời gian dạy con trai chơi cờ. Thời gian của ông đều hao phí ở trên người Tư Mã Ngọc Như.

Có điều cho tới giờ khắc này, ông mới ý thức được điều đó.

Tuy rằng ông tự nhận mình cũng đã vô cùng có trách nhiệm làm bố đối với Lục Lãnh Phong.

Nhưng thực tế thì khi Lục Lãnh Phong còn thơ bé, người làm bố như ông ấy vẫn thiếu sót, phần lớn thời gian anh đều ở cùng với ông cụ Lục.

Mà bây giờ, ông cũng không thể giống như ông cụ Lục, thật tâm giáo dục con cháu mình, ông lại thiếu sót một lần nữa rồi.

“Kiến Diệp, sau này con lớn, phải giống như ông cố, giống như bố con, chứ đừng giống như ông nội nhé.”

“Tại sao?” Túi sữa nhỏ chớp đôi mắt to thắc mắc nhìn ông.

“Bởi vì bọn họ đều lợi hại hơn so với ông nội.” Lục Vinh Hàn thấp giọng nói.

“Kiến Diệp cảm thấy ông nội cũng rất lợi hại cơ mà.” Túi sữa nhỏ nói.

Lục Vinh Hàn cực kỳ yêu thương vuốt ve đầu nó: “Vậy con phải cố gắng nhớ kỹ ông nội, lớn rồi thì đừng quên ông nội nhé.”

“Vâng ạ, Kiến Diệp sẽ không quên ông nội đâu ạ.”

“Kiến Dao cũng sẽ không đâu.”

Hai cái túi sữa nhỏ đàng hoàng trịnh trọng nói.

Lục Sênh Hạ nắm tay Hứa Kiến Quân và Tư Mã Ngọc Thanh cùng nhau chạy tới.

“Bố ơi, nếu như bố luyến tiếc chúng con, vậy thì chuyển về nhà ở đi, trở về cùng với Ngọc Thanh.”

Tư Mã Ngọc Thanh nghe nói như thế thì rất vui vẻ: “Chú ơi, con muốn về nhà họ Lục, cùng với chị xinh đẹp, chị họ và Kiến Quân ở chung một chỗ.”

Lục Vinh Hàn vuốt ve đầu thằng bé: “Vậy cô của con thì làm sao đây?”

“Nếu như cô sợ, vậy thì có thể chuyển tới nhà chúng con, ở cùng với bố của con.” Tư Mã Ngọc Thanh lầu bầu.

Lục Vinh Hàn nhún vai một cái: “Chẳng lẽ con không nhớ cô hay sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK