Chương 508
Cô thu mình ở góc phòng, nhỏ bé lại tầm thường như vậy, nhưng trong mắt anh, chỉ có duy nhất hình bóng cô, khi cô xuất hiện thì những thứ còn lại đều trở nên vô hình.
Lục Lãnh Phong thả lỏng tay xuống, chạm vào bờ vai nhỏ bé không ngừng run rẩy của cô.
Cơ thể của anh đã căng thẳng quá lâu rồi, bây giờ nó giống như một cây cung đã bị căng dây tối đa, có thể gãy bất cứ lúc nào.
Chạm vào bờ vai nhỏ bé của cô, anh mới cảm thấy toàn bộ đều là khớp xương, không có miếng thịt nào.
Khi vừa mới tới đây, tuy rằng cô có dáng người nhỏ nhắn, mảnh mai, nhưng cũng không phải là quá gầy… Còn bây giờ cô gầy đến mức không còn thấy một chút thịt nào.
Nhìn thấy cô như vậy khiến toàn bộ cơn tức giận trong lòng anh đều bốc hơi hết, một chút cũng không còn, nếu có thì chỉ còn lại sự thương xót.
“Hy Nguyệt, tôi sẽ không để cho cô chết. Có tôi ở đây, dù là Diêm Vương cũng không được phép mang cô đi!” giọng của anh nhỏ dần lại, nhỏ đến mức nếu không nghe kĩ cô sẽ không thể nghe thấy được.
Nói xong, Lục Lãnh Phong liền đi ra ngoài.
Trong lúc đó, ở nơi khác Lục Kiều Sam đang thảo luận về việc nên trang điểm như thế nào cho buổi tiệc tối nay với Hy Mộng Lan.
Vừa nhìn thấy Lục Lãnh Phong đi xuống, Lục Kiều Sam liền nhanh chân chạy tới: “Lãnh Phong, buổi tiệc tối nay em định dẫn Mộng Lan đi cùng làm bạn cặp đúng không?”
Trong lòng Hy Mộng Lan vô cùng mong đợi, đôi mắt to chan chứa tình cảm nhìn người con trai mà cô ta yêu thương.
Lục Lãnh Phong mặt không đổi sắc, không nói lời nào, trực tiếp đi ra ngoài, như thể coi hai người họ là không khí.
Trái tim Hy Mộng Lan như bị anh tạt một chậu nước lạnh vào, lạnh thấu tim.
Không biết có phải anh định dẫn Hy Nguyệt đi cùng không?
Hy Mộng Lan muốn gọi anh lại để hỏi rõ nhưng hình bóng của anh đã biến mất khỏi tầm mắt của cô ta.
Lục Lãnh Phong vậy mà lại đi một mạch không về, đến cả cơm tối anh cũng không thèm về ăn.
Đây rõ ràng là anh không định dẫn ai trong hai người họ đi mà!
Hy Mộng Lan và Lục Kiều Sam đang chuẩn bị ra khỏi cửa thì bắt gặp Tần Nhân Thiên đang đi tới.
Lục Kiều Sam hưng phấn hét đến chói tai: “Nhân Thiên, anh tới đón em đi cùng sao?”
“Tôi tới đón em gái tôi.” Tần Nhân Thiên không chút lưu tình nói.
Đúng lúc đó, Hy Nguyệt thướt tha từ trên lầu đi xuống.
Cô mặc một bộ váy Hy Lạp phục cổ dài màu tím nhạt.
Lần trước Lục Lãnh Phong đã xé rách bộ váy dạ hội của cô, sau đó lại tặng một tủ váy dạ hội. Không biết là do anh muốn bồi thường lại cho cô hay là sợ cô không có đồ tử tế mặc, sẽ khiến anh bị mất mặt.
Để phối hợp với chiếc váy Hy Lạp phục cổ của mình, Hoa Hiến Phương búi mái tóc đen nhánh thành kiểu nữ thần cổ điển.
Lần này, cô không còn để mặt mộc nữa mà đã tự trang điểm nhẹ. Bộ váy tím huyền bí kết hợp với khí chất quyến rũ, khiến cô giống như một tinh linh trong đêm tối.
Bản thân Hy Nguyệt vốn là một người thiết kế trang sức, việc trang điểm dĩ nhiên không thể làm khó được cô, chỉ là từ trước đến nay, cô đều muốn tiết kiệm tiền nên không mua những bộ quần áo đắt tiền và đồ trang điểm.
Trong phút chốc Tần Nhân Thiên nhìn cô đến ngốc người, dường như ba hồn bảy vía của anh ta đều đã bị yêu tinh là cô hút hồn rồi.