Mục lục
Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng - Diệp Hy Nguyệt - Lục Lãnh Phong (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1208

“Mẹ, nếu mẹ muốn con sống tiếp, hãy giết Hy Nguyệt cho con, đều do cô ta hại con, là cô ta đã cướp đi Lục Lãnh Phong, cướp đi cuộc sống của con, là cô ta đã hại con thành như thế này.”

“Mộng Lan à, đừng đay điếng việc này nữa, ngoan ngoãn phối hợp với bác sĩ để phẫu thuật thẩm mỹ đi con.”

Trong lòng bà bác cả cũng rất hận cô, Mộng Lan của bà ta rõ ràng tốt như vậy, hơn hẳn Hy Nguyệt về mọi mặt, nhà họ Lục cứ một mực vừa ý với Hy Nguyệt. Mắt bọn họ đều có vấn đề, đều là những kẻ đui mù.

Nhưng bà ta không dám nói ra.

Bây giờ mọi thứ đều phụ thuộc vào Hy Nguyệt.

Hy Mộng Lan phẫu thuật thẩm mỹ tiếp theo, vẫn chưa biết sẽ tốn bao nhiêu tiền, số tiền dành dụm của họ đã bị con trai cả xài hết sạch. Nếu Hy Nguyệt không giúp đỡ, bọn họ phải hít khí trời để sống qua ngày.

Hy Nguyệt chỉ đứng ngoài cửa không vào. Cô biết rằng Hy Mộng Lan sẽ như thế này. Cô ta giống như con rắn trong truyện ngụ ngôn “Người nông dân và con rắn”, dù bạn đã cứu cô ta nhưng cô ta không những không cảm kích mà còn cắn lại bạn một cái.

“Bác cả, bác hãy thuyết phục chị ấy đi, chúng cháu đi trước.” Cô cùng bố mình bước ra ngoài.

Bác cả đang ngồi cạnh giường của Hy Mộng Lan, nước mắt nước mũi chảy dài trên khuôn mặt.

“Mộng Lan à, mẹ biết rằng con chịu khổ rồi, bây giờ đang là lúc chúng ta rất cần tiền, con đã đuổi Hy Nguyệt đi, ai sẽ trả tiền phẫu thuật thẩm mỹ cho con.”

“Chỉnh xong rồi như thế nào nữa, chỉnh xong con cũng không thể gả cho con nhà giàu nữa rồi.” Hy Mộng Lan gào lên khóc lớn.

Bác cả vội vàng lau nước mắt cho cô ta: “Không được khóc, sẽ làm vết thương bị nhiễm trùng. Về chuyện của Kỷ Trọng Khôi đó, con thật sự đã sai rồi, tại sao con không bàn bạc với mẹ trước khi làm? Con nên giữ cậu ta lại như một cái lốp dự phòng, nhỡ đâu con và Lục Lãnh Phong không thành, gả cho cậu ta cũng rất tốt, còn hơn gả cho lão già tồi tệ kia.”

Hoa Mông Lan sụt sịt: “Con sợ anh ta sẽ tố giác con, con nghĩ rằng chỉ cần không làm giám định ADN thì có thể lừa trót lọt, không ngờ rằng ban đầu Lục Lãnh Phong đã không tin tưởng con.”

“Những gia tộc quyền thế đó, nhà nào cũng tinh hơn cả khỉ, mẹ nghe chú hai nói, hai đứa nhỏ của Hy Nguyệt cũng đã làm giám định ADN. Ban đầu con không nên đặt cược hết mọi thứ lên người Lục Lãnh Phong, con người của cậu ta quá lạnh lùng tàn nhẫn, lại trở mặt vô tình.” Bác cả thở ngắn than dài.

“Nếu chú hai không sinh Hy Nguyệt ra thì tốt rồi, trong nhà chỉ có một đứa con gái là con, nhà họ Lục cũng không phải chọn lựa.”

Hy Mộng Lan tức giận có, hận thù có, khó chịu có.

“Nói những lời giận dỗi này có ích gì, trước tiên phải chăm sóc vết thương cho tốt. Cho dù không thích Hy Nguyệt đi chẳng nữa, bây giờ chúng ta vẫn phải dựa vào cô ta, con tức giận với cô ta cũng không tốt cho bản thân con.” Bác cả khuyên nhủ nói, giống như đối với một người sành đời như bà ta, tiền tài và quyền lợi luôn được đặt lên hàng đầu.

Lúc này, Hy Nguyệt đã về đến nhà.

Nhà họ Lục có một vị khách trẻ tuổi, chính là Tư Mã Ngọc Thanh, ngày mai là thứ bảy, cậu muốn đến chơi với Tiểu Quân.

Nhìn thấy Hy Nguyệt, cậu liền vui vẻ chạy tới: “Chị gái xinh đẹp, chị về rồi, cuối tuần em muốn lại ở đây, có được không?”

“Được chứ.” Hy Nguyệt khẽ cười xoa đầu cậu, cô phát hiện rằng sau vài trận “giáo huấn” của mình, Tư Mã Ngọc Thanh đã lễ phép hơn trước rất nhiều.

“Chú Ngọc Thanh, tớ và cô nhỏ muốn chơi Đại Phú Ông, cậu có muốn chơi cùng không?” Tiểu Quân nghiêng đầu, hồn nhiên nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK