Mục lục
Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng - Diệp Hy Nguyệt - Lục Lãnh Phong (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 964

Hứa Nhã Thanh im lặng, anh chỉ thích Hy Nguyệt, không có hứng thú với những người phụ nữ khác.

Trong vườn hoa, Hy Nguyệt và Hứa Nhã Phượng đang đi dạo trên một con đường nhỏ đầy đá dăm.

“Nhã Phượng, gần đây tôi luôn có cùng một giấc mơ, nội dung của giấc mơ ấy nó giống như là đài truyền hình phát đi phát lại nhiều lần vậy đấy, cậu nói thử xem, chuyện này rốt cuộc là có ý gì thế?”

Hứa Nhã Phương có lẽ là đang do dự cân nhắc một hồi, xa xăm nhìn cô: “Có thể nói cho tớ biết giấc mơ ấy là gì không?”

Hy Nguyệt mím môi, nhẹ giọng nói: “Bảy năm trước, tại một cây cầu lớn ở Giang Thành đã xảy ra một vụ tai nạn xe nghiêm trọng. Có một đại gia giàu có đã uống rượu say lái xe, tông trúng chiếc xe điện của bạn tớ và em trai tớ. Em trai tớ đã bị văng ra ngoài, rất may thằng bé đã đội mũ bảo hiểm, nên đã cứu được một mạng sống, thế nhưng thằng bé cũng phải nằm hôn mê mất hết bố năm. Còn người bạn của tớ, đến cả người và xe đều bị ngã xuống cầu, mặc dù không nhìn thấy thi thể tìm thấy thi thể, thế nhưng phía bên cảnh sát lại cho rằng, trong điều kiện như thế, việc sống sót dường như là không thể, chính vì thế anh ta được phán định là đã chết. Dạo gần đây tớ luôn nhìn thấy anh ta, cứ không ngừng hỏi tớ rằng liệu tớ có biết ai là người giết anh ta không? Cậu nói xem, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra chứ?”

“Vậy cậu có biết thủ phạm là ai không?” Hứa Nhã Phượng hỏi cô.

Hy Nguyệt gật đầu: “Người uống say lái xe đó sau khi gây chuyện, liền bỏ chạy, cho đến mấy ngày sau, ông ta tự mình đi đến đồn công an đầu thú. Ông ta muốn gửi cho gia đình tớ một khoản tiền bồi thường riêng, nhưng lại bị người nhà tớ và người nhà anh Thạch từ chối. Chúng tớ muốn ông ta bị kết án, nhận được sự hình phạt của pháp luật. Thật đáng tiếc, ngay cả đến pháp luật lại cũng không công bằng, cảnh sát nói rằng xem xét đến việc ông ta đã đi đầu phú, nên chỉ phán quyết một năm.”

Cô vừa nói xong, trong đôi mắt chất chưa một tia căm phẫn, những người như thế với người cố ý giết người có sự khác biệt gì chứ, đáng lẽ ông ta phải ngồi tù mọt gông.

Hứa Nhã Phượng nhạy bén nhận ra: “Thông thường mà nói, những giấc mơ tương tự lặp lại nhiều lần, chính là giải thích rõ việc trong lòng vẫn còn tồn những khúc mắc vẫn chưa thể giải quyết được, đó cũng chính là nút thắt trong lòng cậu. Tớ có thể nhìn thấy, cậu thật sự không hài lòng về kết quả tuyên án này, những năm qua, chắc có lẽ cậu hay thường nghĩ lại về nó, cho dù trong một khoảng thời gian ngắn cậu vẫn không hề nghĩ về nó, nhưng nó vẫn sẽ luôn tồn tại trong tiềm thức của cậu và ảnh hưởng đến cậu.”

Hy Nguyệt cụp mắt xuống, sự việc tai nạn xe năm đó chính là cơn ác mộng đáng sợ nhất trong lòng cô, cũng là một vết thương mãi mãi không thể chữa lành được. Mỗi lần cô nghĩ đến nó, sự thù hận ở tận sâu trong đáy lòng cô tựa như dâng trào lên một cơn sóng lớn dữ dội và mạnh mẽ.

Chính là những cảm xúc này ảnh hưởng đến cô ư?

Chính vì thế cô cứ mãi mãi mơ về giấc mơ ấy?

Trong sự trầm mặc của cô, giọng nói của Hứa Nhã Phượng lại vang lên: “Nếu như cậu muốn gỡ bỏ nút thắt này, chính là cần cần phải đối diện với nó một lần nữa. Tên thủ phạm lại chạy trốn sau khi bị phát lệnh truy nã, rồi mới đi đầu thú, như thế không thể tính là đầu thú được. Lại chỉ bị tuyên án một năm tù thật sự có gì đó mờ ám. Nếu như cậu thấy không công bằng, có thể lật lại bản án. Dựa vào địa vị của cậu bây giờ, việc muốn lật lại bản án cũng không phải chuyện khó khăn gì.

Hy Nguyệt gật gật đầu.

“Tớ hiểu rồi, tớ thành thật cảm ơn cậu, Nhã Phượng.”

Bọn họ đi dạo loanh quanh trong vườn hoa một lúc, Hứa Nhã Thanh đưa đứa bé đến đây.

“Cô và thím đang nói chuyện thế?”

“Không có gì, chỉ là Hy Nguyệt mơ thấy một người bạn đã qua đời, cậu ấy muốn nhờ em giải mã giấc mơ đó.” Hứa Nhã Phượng mỉm cười, hời hợt trả lời.

“Nếu như có thể mơ thấy anh, thật sự là tốt biết mấy.” Hứa Nhã Thanh cười nói với giọng điệu nửa đùa nửa thật.

Vẻ mặt cô lộ ra một tia áy náy, xin lỗi: “Nhã Thanh, anh là người ưu tú như thế, nhất định sẽ tìm được một người phụ nữ phù hợp khác.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK