Chương 859
Anh ta muốn Hy Nguyệt luôn căm thù Lục Lãnh Phong, coi Lục Lãnh Phong là kẻ thù, như thế mới có thể chia rẽ bọn họ.
Người đàn ông nhìn thấy vệ sĩ đi ra ngoài thì vội vàng đội mũ lên rồi nói: “Anh phải đi rồi Hy Nguyệt, em chờ anh quay lại cứu em.”
Anh ta vội vàng ngồi lên xe gắn máy rồi rời khỏi đây, tránh để vệ sĩ nhìn thấy.
Hy Nguyệt nhìn theo bóng lưng người đàn ông đi xa mà ngồi phịch xuống đất.
Hy Nguyệt cũng không nghi ngờ những gì người đàn ông đấy nói. Cô và anh ta lớn lên với nhau từ nhỏ, người yêu thanh mai trúc mã, anh ta không thể nào lừa cô.
Mà Lục Lãnh Phong là một tên ác ma!
Lúc Lục Lãnh Phong quay về đã là buổi tối.
Anh đẩy cửa ra thì không thấy Hy Nguyệt ở bên trong, nhưng giường chiếu xộc xệch, có lẽ là cô vừa mới ngủ dậy.
Lục Lãnh Phong đang định đi ra ngoài thì nhìn thấy cửa tủ quần áo hơi động đậy, trên mặt anh lộ ra một nụ cười cay đắng.
Lục Lãnh Phong mở cửa tủ ra thì thấy Hy Nguyệt đang ngồi bên trong, cô chôn đầu mình vào đầu gối, như một con đà điểu muốn giấu mình đi.
“Em ở đây làm gì thế?” Lục Lãnh Phong hỏi.
Hy Nguyệt hơi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn anh tràn ngập sợ hãi và căm thù: “Tôi muốn tránh khỏi tên ma quỷ là anh.”
Lục Lãnh Phong nghe vậy thì nhíu mày, anh tóm lấy tay cô rồi kéo cô đứng dậy.
“Nếu như anh thật sự là ma quỷ thì em trốn ở đâu cũng vô dụng mà thôi.”
“Nếu anh lại dám đụng vào tôi nữa thì tôi sẽ cắn lưỡi tự vẫn trước mặt anh.” Hy Nguyệt siết chặt cổ áo rồi nói một cách quyết liệt.
Những gì cô nói đã chọc giận người đàn ông trước mặt, anh bế ngang cô rồi ném lên giường, sau đó đè người lên.
Dường như Hy Nguyệt kháng cự còn nghiêm trọng hơn lúc trước.
Điều này nói rõ tình trạng của cô chẳng những không chuyển biến tốt đẹp ngược lại càng thêm nghiêm trọng.
Vì sao đã hai tháng trôi qua rồi mà Hy Nguyệt không hề nhớ ra mình dù chỉ một chút, hơn nữa lại nhớ rất kỹ chuyện của Thời Thạch chứ?
Đây là muốn để mình đi đấu đá với người chết à?
“Em muốn quên thì quên một cách dứt khoát, quên cả Thời Thạch luôn đi.”
Hy Nguyệt nhìn chằm chằm Lục Lãnh Phong với vẻ hung tợn, cô nhe răng trợn mắt, trong lòng tràn đầy sự tức giận: “Anh Thạch là người tôi yêu nhất, tôi mãi mãi cũng sẽ không quên anh ấy. Mà anh là người tôi căm hận nhất, ghét nhất, tôi ước gì mình có thể quên sạch những thứ về anh.”
Gân xanh trên trán Lục Lãnh Phong nhấp nhô, trong đôi mắt anh có một sự đau đớn không tên.
Bởi vì không yêu cho nên mới quên ư?
Cho tới bây giờ mình vẫn chưa hề có một chút vị trí nào trong lòng của cô ấy.
“Hy Nguyệt, Thời Thạch đã chết, anh mới là sự thật, vì sao em tình nguyện nhớ về một người chết cũng không muốn chấp nhận anh chứ?”