Chương 1234
Hy Nguyệt nuốt nước bọt, cảm xúc vẫn nửa tin nửa ngờ nói: “Tớ đã xem giấy khai sinh và và thỏa thuận nhận nuôi đứa bé rồi, mẹ đẻ của nó với Kiều An trông cũng khá giống nhau, cho nên nhìn đứa bé mới giống Kiều An đến thế. Hơn nữa, nếu Kiều An mang thai thì những người thân cận với cô ta cũng phải biết chứ. Mang thai đôi bụng sẽ rất lớn, làm sao có thể giấu được mọi người cơ chứ.”
Hứa Nhã Phượng vỗ vỗ tay cô: “Hy Nguyệt, đứa bé có thể không do chính cô ta sinh ra được mà.”
“Có ý gì?” Hy Nguyệt trừng mắt, vẻ hoang mang xuất hiện trong ánh mắt cô.
Hứa Nhã Phượng cầm thìa khuấy ly nước trái cây, hạ giọng nói: “Nếu cô ta cùng Lục Lãnh Phong thuê người mang thai hộ, rồi sau đó chờ đến khi đứa bé được sinh ra thì dùng danh nghĩa nhận nuôi lại đứa bé, vậy là có thể lừa được mọi người rồi.”
Hy Nguyệt nghe xong không khống chế được run lên.
Đúng vậy, tại sao cô lại không nghĩ ra điều này cơ chứ?
Để Kiều An mang thai thì tất cả mọi người sẽ biết, nhưng nếu thuê người mang thai hộ thì đúng là thần không biết, quỷ không hay.
Về phần này hai người cũng rất cẩn thận, chọn một người mang thai hộ có nét giống Kiều An. Như vậy nếu như có người nghi ngờ thì cũng có thể biện minh rằng không phải đứa bé giống Kiều An mà là mẹ của đứa bé và Kiều An có nét giống nhau.
Hy Nguyệt bưng ly nước trái cây chậm rãi đưa lên miệng uống, mi mắt của cô rủ xuống, đem tất cả cảm xúc lắng xuống đáy ly nước.
Rồi ngay sau đó, cô lại mở to mắt, khóe miệng mang theo một tia thản nhiên, cười: “Theo tính cách của Lục Lãnh Phong, không có khả năng anh ấy sẽ vì một đứa bé mà nghĩ ra trăm phương ngàn kế như vậy đâu.”
Hứa Nhã Phượng nhún vai: “Anh ta vừa muốn giữ lấy cậu, lại vừa luyến tiếc tình nhân kết giao nhiều năm nên chỉ có thể dùng hạ sách này thôi.”
Hy Nguyệt hư bị kích động, cao giọng nói: “Kiều An không phải tình nhân của anh ấy, hai người họ là mối quan hệ cấp trên cấp dưới thôi.”
Hứa Nhã Phượng buông tay không khuấy ly nước nữa: “Từ cấp dưới biến thành tình nhân là chuyện rất phổ biến, nhiều không đếm xuể. Trước khi kết hôn với cậu, Kiều An là cô gái duy nhất xuất hiện bên cạnh Lục Lãnh Phong, nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi, chứng tỏ tình cảm của họ vẫn còn rất sâu đậm.”
Hy Nguyệt rũ mắt, không nói gì nữa. Trong lòng cô bây giờ vô cùng hỗn loạn, giống như một cuộn dây bị rối. Càng gỡ lại càng rối.
Hứa Nhã Thanh nắm vai cô: “Mặc kệ là thật hay giả thì cũng đều phải làm cho rõ ràng. Không thể để cho Lục Lãnh Phong nghĩ cô là người dễ qua mặt, dễ lừa gạt được, nếu không về sau anh ta nhất định sẽ được nước làm tới.”
Lời này như đâm trúng tim đen, khiến Hy Nguyệt càng thêm nghi ngờ.
“Tôi đã cho người đi tìm mẹ đẻ của đứa bé rồi, chỉ cần tìm được cô ta thì sẽ giải quyết được hết tất cả mọi chuyện.”
“Chỉ dựa vào Ngọc Kỳ thì không thể được, để tôi giúp cô. Cho dù Lục Lãnh Phong có giấu cô ta đi chăng nữa, tôi cũng nhất định có thể tìm ra.” Ánh mắt Hứa Nhã Thanh lúc này trông vô cùng thâm sâu khó lường. Chỉ cần Lục Lãnh Phong thật sự làm ra chuyện đó thì đừng mong có thể che giấu được.
Trên đường về nhà, tâm tình của Hy Nguyệt vô cùng nặng nề.
Gió thổi mưa giông trước cơn bão.
Ánh sáng rực rỡ trên đỉnh đầu Hy Nguyệt lúc này đã bị mây đen che dày đặc, làm cho cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Lục Lãnh Phong sẽ vì muốn sinh con cùng tình nhân mà sẽ hao tâm tổn trí bày mưu tính kế đến vậy ư?
Anh ta có nhiều thời gian rảnh rỗi đến vậy sao?