Chương 507
Cô không đáp lại, chỉ cười buồn một tiếng rồi tăng nhanh bước chân lên.
Trong mắt anh, cô chính là một con rối có thể tùy ý điều khiển.
Nhưng anh quên mất rằng con rối cũng là con người, nó cũng có tôn nghiêm.
Khi cô bước vào phòng, Lục Lãnh Phong cũng đi theo sau.
Sự lãnh đạm của cô khiến cho anh vô cùng bất mãn.
Anh gần như thô bạo nắm lấy cánh tay cô, kéo người cô qua, ép cô dựa lên mặt tường: “Cô đang cố ý coi thường tôi đó hả?”
Cô mím môi, dùng một loại ánh mắt không còn hy vọng gì nữa nhìn anh, như thể nước đá vẫn luôn ngưng tụ lại khắc sâu vào trong tim, đóng băng mọi tia hy vọng rực rỡ.
“Lục Lãnh Phong trước đây anh nói nếu tôi muốn ly hôn, tôi sẽ phải ra đi tay trắng, đúng không?”
Dây thần kinh nào đó trong tim anh như đang bị ai hung hăng kéo ra.
Gần đây, từ mà cô nói nhiều nhất chính là hai chữ “ly hôn”.
Chết tiệt, ly hôn cái gì mà ly hôn!
Ngày hôm trước anh đã cảnh cáo cô rồi, vậy mà cô vẫn nhắc lại? Do cô đã quên hay cố tình xem lời nói của anh là gió thoảng mây bay, quăng lên chín tầng mây rồi?
Lục Lãnh Phong hít một hơi thật sâu rồi hỏi lại cô, giọng nói chứa đựng sự u ám: “Rốt cuộc là cô muốn làm cái gì?”
Hy Nguyệt chật vật nuốt nước miếng một cái, cố gắng duy trì sự bình tĩnh, chậm rãi nói: “Tôi muốn được dọn ra khỏi nhà.”
Có như vậy, cô sẽ không còn là vật cản trở của anh nữa, cũng sẽ không cần phải xin xỏ anh như một tên ăn mày chờ đợi sự bố thí ít ỏi của anh.
Bây giờ điều mà cô mong muốn nhất chính là sự tự do.
Cơ thân nhỏ bé của cô khẽ run rẩy, cô ôm lấy đầu theo bản năng, cô sợ rằng giây tiếp theo đầu mình sẽ giống với vách tường kia, đều bị anh đập nát!
“Tôi đã sắp chết rồi, giờ tôi chỉ hy vọng có thể yên ổn sống qua ngày cũng không được sao? Cho dù là một con rối, tôi cũng chỉ muốn làm một con rối thầm lặng, không cần phải ngày nào cũng tranh đấu không ngừng nghỉ với hai con người kia! Nội tiết tôi mất cân bằng rồi, kinh nguyệt cũng không thấy nữa, tôi thật sự sắp chết rồi! Lục Lãnh Phong, anh buông tha tôi đi. Tôi không hề mạnh mẽ như anh nghĩ, cho dù có là một người lợi hại đến mức nào, cũng sẽ bị áp lực đẩy tới chỗ chết!”
Hy Nguyệt ngồi phịch xuống đất, hai bàn tay ôm lấy đôi chân, cuộn tròn lại giống như một con nhím.