Chương 2085
“Đỗ Di Nhiên, đừng cho rằng mọi người đều là kẻ ngu, có thể tùy ý bị cô lừa gạt, hiện tại chứng cứ đã vô cùng xác thực, cô muốn ngụy biện cũng vô dụng thôi.”
Lục Sênh Hạ chống nạnh, ở bên cạnh chị dâu phụ họa.
“Chị Di Nhiên, chị thật đúng là giỏi đóng kịch, quá biết diễn, đáng tiếc là vở kịch quá cũ rích, lập tức bị vạch trần.”
Đỗ Di Nhiên giận sôi lên, tức đến mức muốn giậm chân.
“Tôi là người bị hại, các người lại muốn hãm hại tôi, các người lén đổi phấn thơm hoa cỏ của tôi, khiến cho tất cả mọi người đều cho rằng tôi tự mình bỏ thuốc, chính cô là người muốn vu oan cho tôi, thật ra cô vì muốn thoát tội, cho nên đã vu oan giá họa cho tôi.”
Hy Nguyệt cười lạnh một tiếng.
“Cô cũng đừng quên, chặn ở cửa ra vào, cưỡng chế muốn lục soát là cô, không phải là tôi.”
“Tôi cũng chỉ muốn tìm ra chứng cứ phạm tội trong phòng cô mà thôi, không nghĩ đến cô lại ra tay trước, lén bỏ phấn hoa hồng vào trong phòng của tôi.” Đỗ Di Nhiên nghiến răng nghiến lợi nói.
Hy Nguyệt biết cô ta sẽ cãi cùn, cho nên dùng ánh mắt ra hiệu cho Khải Liên, Khải Liên nhanh chóng sai người áp giải cấp dưới của Đỗ Di Nhiên đến.
“Đỗ Di Nhiên, chắc hẳn cô rất bực nhỉ, vì sao cô sai người lén bỏ phấn hoa hồng vào phòng của tôi, lại biến thành phòng của cô?”
Đỗ Di Nhiên run rẩy, trái tim như vọt đến tận cổ họng.
“Cô có ý gì, tôi không hiểu cô đang nói gì.”
“Không sao, để anh ta nói cho rõ.” Ánh mắt lạnh thấu xương của Hy Nguyệt nhìn sang, dọa cho cấp dưới của cô ta vội vàng thành thật khai báo.
“Hôm qua cô Đỗ dặn dò tôi ra ngoài mua phấn hoa hồng, sáng hôm nay đóng vai nhân viên phục vụ, giả bộ vào quét dọn, nhân cơ hội bỏ phấn hoa hồng vào trong hành lý của bà Lục.”
Anh ta ngàn lần không nghĩ đến trong phòng lại lắp đặt camera giám sát, lúc không có người sẽ bật lên, mọi hành động của anh ta đều bị bại lộ trong tầm mắt của người khác, còn chưa chờ anh ta ra ngoài đã bị bắt.
Sau khi anh ta khai nhận hành vi phạm tội của mình, Hy Nguyệt để vệ sĩ áo đen lấy đạo của người trả lại cho người, phấn hoa hồng thần không biết quỷ không hay bị bỏ vào trong phòng Đỗ Di Nhiên.
Sắc mặt Đỗ Di Nhiên hoàn toàn trắng bệch.
Đạo cao một thước, ma cao một trượng.
Sau cùng cô ta vẫn không đấu lại được Hy Nguyệt.
“Anh… Anh đừng có mà ăn nói linh tinh ở đây, tôi không làm gì hết, có phải ai đó cho anh tiền, thu mua anh, để anh vu oan cho tôi.”
Cấp dưới gào khóc.
“Cô chủ, tôi cũng không muốn bán đứng cô đâu, thế nhưng bọn họ thật sự rất đáng sợ, nếu như tôi không nói thật thì bọn họ sẽ băm tôi thành thịt vụn mang đi cho chó ăn.”
“Anh sợ bọn họ, cho nên chịu bọn họ sai sử, vu oan cho tôi đúng không?” Đỗ Di Nhiên nhân cơ hội này nói ra.
Lục Sênh Hạ khoanh tay trước ngực, khí thế hung hăng nói.