Chương 940
Tùy tiện mở miệng là có thể lấy được một trăm năm mươi tỷ, như vậy cho dù nhà họ Lục có gia tài bạc tỷ, chỉ sợ cũng sớm bị đám sâu mọt này đục rỗng hết rồi đi?
“Mẹ nhỏ, thím Đường, ở chỗ tôi, chuyện chưa chắc chắn, đừng nói một trăm năm mươi tỷ, dù chỉ là ba trăm triệu tôi cũng sẽ không đồng ý. Có điều, nếu thím Đường thật sự có chuyện gấp phải dùng tới tiền, có thể nhờ mẹ nhỏ dùng danh nghĩa cá nhân nói với cha một tiếng.”
Nếu Tư Mã Ngọc Như đã muốn làm người hiền, vậy hãy để cô là người duy nhất đứng ra giải quyết.
Dùng danh nghĩa cá nhân, khi đó trách nhiệm chính là của một mình Tư Mã Ngọc Như, không liên quan gì tới cô nữa.
Khóe miệng Tư Mã Ngọc Như giật giật: “Hy Nguyệt…” Dường như cô ta còn muốn giải thích điều gì đó, nhưng lại nuốt xuống, không nói ra.
Thím Đường thấy không có hy vọng gì, phịch một tiếng ngồi xuống ghế sô pha, nghẹn ngào kêu lớn: “Cứu người như cứu hỏa, nếu ông Ba nhà tôi có chuyện gì, ai sẽ là người chịu trách nhiệm đây…”
Bà ta mới khóc được một nửa đã bị một giọng nói trầm thấp cắt ngang: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Hy Nguyệt quay đầu, nhìn thấy Lục Lãnh Phong đang đi vào.
Thấy anh xuất hiện, thím Đường sợ tới mức nuốt cả tiếng vào trong cổ họng: “Lãnh Phong, cháu…cháu đã về rồi.”
Lục Lãnh Phong đã về được một lúc nhưng không bước vào cửa, những gì mọi người nói anh đã đứng ngoài nghe thấy tất cả.
Anh không để ý tới thím Đường, gọi một người hầu đến: “Liên lạc với ông Ba, bảo là chỗ tôi mới có một vò rượu trăm tuổi, mời ông tới chơi rồi thưởng thức vài chén.”
“Dạ.” Người hầu gật đầu, đi tới chỗ điện thoại, vừa định cầm ống nghe, thím Đường đã từ ghế sô pha nhảy dựng lên: “Ông Ba…ông Ba nhà tôi còn đang nằm trong ICU kia kìa, lấy sức đâu mà uống rượu?”
Lục Lãnh Phong hơi nhướng đôi mày rậm: “Hôm qua tôi còn nói chuyện với ông Ba cơ mà, sao hôm nay người đã nằm trong ICU cấp cứu rồi?”
Khuôn mặt già nua của thím Đường lập tức sưng lên, đỏ bừng như gan lợn: “Bất ngờ…bất ngờ phát bệnh tối qua.”
Lục Lãnh Phong ngồi xuống ghế sô pha, choàng tay qua vai Hy Nguyệt: “Thím Đường, có phải thím cho rằng vợ tôi dễ ăn hiếp, cho nên cứ tới đây tìm cô ấy, nghĩ cách lừa tiền không?”
Thím Đường thấy âm mưu của mình bị vạch trần liền như quả bóng bị chọc thủng, ngã quỵ xuống đất: “Lãnh Phong, thím cũng chẳng còn cách nào khác. Đứa em họ không nên thân của cháu sang Ma Cao đánh bạc, thiếu tiền đi vay nặng lãi, còn bị giam giữ luôn ở đó. Nếu không giúp nó trả hết tiền, những người đó sẽ chặt đứt tay nó.”
Hy Nguyệt hít một hơi thật sâu, không ngờ thím Đường lại dùng những thủ đoạn vặt vãnh này để lừa tiền, nhìn qua còn không phải lần đầu, cho nên Lục Lãnh Phong mới có thể vừa nhìn đã vạch trần bà ta.
Mẹ nhỏ có lẽ cũng biết chuyện này, vậy tại sao cô ta không trực tiếp nói rõ, còn giật dây xui cô đưa tiền ra?
Lục Lãnh Phong lạnh lùng liếc nhìn bà ta: “Tiền của nhà họ Lục không phải dùng để trả nợ cờ bạc cho con trai của bà. Nếu thực sự bị chặt tay thì cũng là nó tự làm tự chịu.”
Thím Đường lớn tiếng gào khóc: “Lần này là nó bị người ta lừa gạt mới mắc bẫy, ông Ba thương cháu như vậy, coi cháu như cháu trai ruột của mình, mà thằng bé là huyết mạch duy nhất của ông Ba, cháu không nhìn mặt tăng thì cũng nên nhìn mặt Phật, cứu nó một lần này được không?”
Lục Lãnh Phong im lặng một lúc: “Được rồi, tôi sẽ phái người đi Ma Cao cùng bà để chuộc nó về, nhưng với điều kiện sau khi trở về, nó phải vào phòng tự ngẫm ở một năm.”