Chương 996
“Hóa ra trong lòng em, anh là kẻ tồi tệ như vậy.”
“Đúng thế, anh chính là kẻ tồi tệ như vậy. Trước giờ anh chưa từng đối đã chân thành với tôi, luôn luôn lừa dối tôi, đùa giỡn với tôi như một con khỉ, chà đạp lên tôi không cách tệ bạc.”
Lục Lãnh Phong trợn trừng mắt, nhìn chăm chăm vào mắt cô, ngay thẳng, giận dữ, khuôn mặt anh đầy vẻ đau khổ, buồn bã và thất vọng: “Anh lừa em lúc nào?”
Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh, ánh nhìn ấy như một mũi tên nhọn: “Anh có dám thề rằng bản thân chưa từng lừa dối tôi, chưa từng giấu diếm tôi bất cứ chuyện gì không?”
Khóe miệng Lục Lãnh Phong co rút lại.
Đúng là anh đã che giấu vài chuyện, không nói sự thật cho cô biết.
Nhưng anh cũng có nỗi khổ riêng.
Dù là cậu cả của nhà họ Lục, nhưng anh cũng có những băn khoăn, cũng có những lúc không biết bản thân nên làm gì.
“Một ngày nào đó, anh sẽ nói sự thật với em.”
Cô cười giễu một tiếng: “Như vậy nghĩa là anh quả thực đã từng lừa dối tôi rồi đúng không?”
Anh thở dài: “Anh có nỗi khổ riêng, không phải chuyện gì cũng có thể nói hết ra cho em biết, nhưng anh chưa từng lừa dối em.”
“Được, vậy anh thề đi, nếu anh dám làm chuyện ác, lừa dối tôi, thì hãy biến mất khỏi cuộc đời tôi, để tôi mang đứa trẻ rời đi, tuyệt giao với anh, chúng ta không bao giờ gặp lại nhau nữa.” Cô nói hết sức dứt khoát, không hề có lấy chút lưu luyến.
Cảm giác thất vọng mãnh liệt lại ùa tới, bủa vây quanh anh.
Một khi Hứa Nhã Thanh trở lại, người phụ nữ này lại bắt đầu dao động, muốn rời khỏi anh?
“Hy Nguyệt, em sống là người của anh, có chết cũng là quỷ của anh, ngoài ra anh không còn chỗ khác để nương nhờ đâu.”
Anh quay người bước đi, để lại một người đang tức giận không thôi.
Hy Nguyệt ngã xuống giường, ôm mặt khóc lớn.
Hồi lâu sau, cô lau nước mắt, dọn dẹp hành lý xong thì đi ra ngoài.
Cô muốn tim một nơi yên tĩnh, không phải đụng mặt Lục Lãnh Phong.
Cô gọi cho em trai Hoa Phi, kỳ thực tập của Hoa Phi mới kết thúc nên có vài ngày nghỉ, chuẩn bị trở về Giang Thành một chuyến, cô cũng quyết định trở về quê cùng em trai.
Họ không đi đường sắt cao tốc, mà đi xe RV. Nhà họ Lục sắp xếp cho Hy Nguyệt hai người vệ sĩ, chỉ cần cô ra khỏi cửa là hai vệ sĩ phải đi theo. Lúc này, họ thay phiên nhau lái xe đến Giang Thành.
Hoa Phi uống một hớp cà phê, nhìn chị: “Anh rể không quay về cùng chị sao?”
“Anh ta bận công việc, không rảnh.” Hy Nguyệt hời hợt đáp lại một câu.
Hoa Phi nhướng mày: “Chị định ôm bụng bầu một mình chạy về nhà mẹ đẻ, rốt cuộc là có chuyện gì với anh rể sao?”
Hy Nguyệt tức giận liếc nhìn cậu ta một cái: “Bọn chị vẫn ổn, làm gì có chuyện gì?”
Hoa Phi sờ cằm một cái, trông có vẻ nghi ngờ: “Như vậy không đúng, chẳng phải anh rể là người rất yêu vợ sao, sao có thể để mặc cho chị về nhà mẹ một mình mà không hộ tống? Chắc chắn là có vấn đề gì rồi, em phải gọi điện hỏi mới được.”
Hy Nguyệt búng trán cậu ta: “Em đừng có mà lo bò trắng răng, làm gì có chuyện gì.”