Mục lục
Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng - Diệp Hy Nguyệt - Lục Lãnh Phong (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 519

Cô có hơi chóng mặt, ở đây có hai người phụ nữ, không nói rõ họ tên, ai mà biết là ai.

Lục Lãnh Phong đưa ánh mắt về phía Hy Mộng Lan.

Hy Mộng Lan lập tức ứa nước mắt ra, sao lại là cô ta được chứ? Người nên cút ra ngoài rõ ràng phải là Hy Nguyệt.

Lục Lãnh Phong vỗ đầu cô ta, như đang an ủi: “Tôi phải dạy dỗ một người phụ nữ đáng ghét này đã.”

Mỗi một chữ anh nói ra đều nhẹ bẫng, thế nhưng lại rất rõ ràng, thể hiện rõ sự hung ác nham hiểm.

Hy Nguyệt vô cùng hoảng sợ, gần như vô thức bước về phía sau hai bước, đụng phải giá sách ở đằng sau: “Tôi… Tôi chỉ đọc sách thôi, không làm gì sai chứ?”

Biểu cảm của Lục Lãnh Phong càng trở nên u ám, cái sai lớn nhất của cô chính là cô không làm gì cả!

Nhìn thấy anh đi tới, không ngoan ngoãn lăn đến mà hầu hạ thì thôi, còn ngồi nguyên chỗ cũ như không có việc gì, như là một người đầu gỗ, đúng là ngu ngốc.

Lúc này thì Hy Mộng Lan vui rồi, nhìn nét mặt trắng bệch của Hy Nguyệt, đoán rằng sự dạy dỗ của Lục Lãnh Phong nhất định rất đáng sợ, không chừng còn đánh cho cô thương tích đầy mình, gào khóc thảm thiết, giống như roi da của Lục Kiều Sam lần trước.

“Nếu như em gái đã làm sai rồi, em cũng không cầu xin gì cho nó, em không làm trở ngại anh uốn nắn nó nữa.” Cô ta bày ra vẻ mặt đồng cảm, thật ra trong lòng lại vui vẻ không thôi.

Sau khi cô ta rời đi, Lục Lãnh Phong đá lên cửa, dùng sức mạnh như vậy, có thể thấy đã tức giận như thế nào.

Hy Nguyệt cố gắng chui vào góc tường, muốn trốn đi, thế nhưng trên tường không có cái lỗ nào, làm sao trốn được đây.

Lục Lãnh Phong nhấc cô ra, vứt lên bàn.

cứng nhắc giống một con cá chết, không động đậy gì, không rên một tiếng, mặc cho anh cướp đoạt như trước nữa, lần này cô cầu xin.

Cô không muốn bệnh không có con của mình càng ngày càng nghiêm trọng, sau này thật sự không có con được mất.

Đôi mắt đen của Lục Lãnh Phong lóe lên, môi mỏng hơi mím lại, lạnh lùng nói: “Được, cầu xin tôi.”

Như vậy cũng được coi là ban phước rồi.

Cô cắn môi, không nói gì, giống như đang đấu tranh.

Hơi thở của anh nóng hầm hập, Hy Nguyệt cảm thấy như mình đang bị bỏng.

Không có cách nào đánh thắng anh.

Nắm đấm của cô cuộn chặt lại: “Xin anh.” Cô khẽ nói.

Đầu hàng là để bảo vệ bản thân, không phải thật sự khuất phục trước anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK