Chương 1572
“Buổi sáng con phải đến công ty, có một cuộc họp quốc tế.” Lục Lãnh Phong nói qua loa cho có.
Hy Nguyệt khẽ cười với anh: “Em cũng phải đi công ty, anh đưa em đi.”
“Tuân mệnh, vợ đại nhân.” Lục Lãnh Phong dùng giọng điệu mang chút hài hước, trong đôi mắt nhìn cô đầy vẻ yêu thương cưng chiều.
Bà Lục đứng dậy: “Mẹ đưa bọn trẻ đi ra ngoài dạo một chút, phơi chút nắng sớm.” Nói xong liền cùng bảo mẫu đẩy xe trẻ con rời khỏi đình.
Lục Vinh Hàn càng thêm ngượng ngùng, có một loại cảm giác bị biến thành người cô đơn trong này.
Hứa Kiến Quân đứng dậy, đi đến trước mặt ông ta nói: “Ông nội, cháu chơi cờ với ông nhé.”
“Được, được.” Lục Vinh Hàn gật gật đầu.
Sau khi Hy Nguyệt cùng Lục Lãnh Phong rời đi, hai ông cháu lại đi đến phòng cờ ở phía đông hoa viên.
Hứa Kiến Quân dịch con tốt lên trước một bước: “Ông nội ơi, tại sao ông lại phản đối cô út gả cho cậu họ của cháu ạ? Cậu họ của cháu tốt lắm, cậu ấy nhất định sẽ không ức hiếp cô út đâu, quan trọng nhất là cậu ấy chưa từng có bạn gái, sẽ không dây dưa mơ hồ với bạn gái cũ.”
Lục Vinh Hàn cười ngượng ngùng: “Ông không phản đối, ông cũng cảm thấy cậu họ cháu rất tốt.”
“Vậy là bà hai phản đối rồi. Bà ấy không thích bố ma vương thì thôi đi, tại sao cũng không thích cô út chứ? Cô út không phải là con ruột của bà ấy sao?” Hứa Kiến Quân nghiêng cái đầu nhỏ bé, đôi mắt ngây thơ trong suốt tràn đầy nghi hoặc.
Lục Vinh Hàn hơi toát mồ hôi rồi: “Bà hai không phải không thích cô út, bà ấy rất thương cô út.”
“Thế tại sao bà ấy lại hay tức giận với cô út chứ, còn đánh cô út nữa? Hôm qua bà ấy tức giận trong phòng bếp, đập đi nồi canh cô út đang đun, còn tự làm chân mình bị bỏng nữa. Bọn cháu tự mình học cách làm đồ để ăn, không làm kẻ rỗi việc, không phải là chuyện rất tốt sao? Bà ấy nên khen ngợi chúng cháu mới đúng, tại sao còn phát hỏa to như thế chứ?” Khuôn mặt Hứa Kiến Quân tràn đấy thắc mắc, cả mặt ủ rũ phiền muộn.
Lục Vinh Hàn biết rất rõ, đó là vết sẹo trong lòng Tư Mã Ngọc Như đang tác oai tác quái, ban đầu là bởi vì xuất thân của cô ta không tốt, ông cụ mới không đồng ý để bọn họ sống chung với nhau, còn ép ông ta lấy Y Hạo Phong.
“Mấy dụng cụ trong phòng bếp nguy hiểm lắm, bà hai sợ các cháu bị thương thôi.”
“Ồ.” Đôi mày nhỏ đậm của Hứa Kiến Quân khẽ nhướng lên: “Ông nội ơi, ông có biết nếu gia đình không hòa thuận sẽ gây tổn thương đến trẻ con không? Lúc trước khi bố với mẹ tách ra ở riêng, cháu vô cùng buồn đấy, cháu cảm thấy bản thân biến thành một đứa trẻ mồ côi rồi ấy. May mà bố ma vương lại cho cháu một ngôi nhà mới. Có những lúc, mẹ cháu cùng bố ma vương cãi nhau, cháu rất lo bọn họ sẽ ly hôn, bọn họ mà ly hôn rồi, thì nhà cũng chẳng còn nữa, cháu cũng không được ở cùng Kiến Diệp với Kiến Dao nữa, bọn cháu có người không có bố, có người lại không còn mẹ.”
Cậu bé nói rồi dừng một lúc, không hề chớp mắt mà nhìn sang Lục Vinh Hàn: “Ông nội ơi, ông có biết thời thơ ấu của bố ma vương không hề vui vẻ chút nào không, bố cũng có ám ảnh tâm lý, chỉ là bố chưa từng biểu lộ ra bên ngoài mà thôi, chỉ có mẹ cháu mới biết điều này.”
Cả người Lục Vinh Hàn co quắp lại.
Ông ta chưa từng nghĩ rằng con trai mình sẽ có ám ảnh tâm lý.
Trong lòng của ông ta, con trai mình vẫn luôn tự lập, rất kiên cường, rất có chủ kiến. Cho nên năm mười hai tuổi, ông mới đưa thằng bé qua nước Mỹ.
Ông cúi thấp đầu cuống, cầm cái cốc trong tay mình, vô thức nắm chặt lại.
Lục Lãnh Phong chưa tròn một tuổi, thực chất cũng là một đứa trẻ thích cười, giống như Kiến Dao và Kiến Diệp vậy.
Từ sau khi hiểu chuyện rồi, thằng bé chẳng cười bao giờ nữa, khuôn mặt nhỏ như kết thành núi băng cả vạn năm, chẳng có gì làm tan được.