Chương 307
Cô mím môi, nói rõ ràng từng từ từng chữ một: “Tôi không phải là bán.”
Lục Lãnh Phong cười chế nhạo: “Cô ngủ với tên xấu xí kia, là cam tâm tình nguyện, đúng không?”
Cô đứng dậy, trên mặt có ý tức giận.
Cô không muốn bất kỳ ai sỉ nhục Thời Thạch, sỉ nhục người cô yêu nhất.
“Xin anh đừng có dùng từ này để hình dung Thời Thạch, anh ấy rất đẹp trai, rất dễ nhìn, là hot boy của trường chúng tôi.”
Lục Lãnh Phong hừ một tiếng: “Hot boy, cô bị mù à?”
Anh bước từng bước đến trước bàn, cầm lấy quyển sổ bên trên, bức ảnh bên trong rơi ra.
Anh đá đến cạnh cô: “Cái loại xấu xí này, cũng xứng với danh hotboy sao?”
Hy Nguyệt sững sờ, ngẩn ra nhìn bức ảnh, sau đó nhìn anh: “Anh cho rằng người phía trên là Thời Thạch sao?”
“Cả ngày cắm cúi trong sổ, không phải là anh ta, thì là ai chứ?”
Anh ngồi trên sô pha, giễu cợt nhìn.
Cô ôm trán, trong đầu đang rối tung lên, càng ngày càng mơ hồ.
Chuyện gì vậy, còn có người đến cả chính mình cũng không nhận ra sao?
Không phải là lúc phẫu thuật thẩm mỹ, đầu óc cũng tiện thể được chỉnh luôn, xóa đi những ký ức không tốt đẹp trong quá khứ?
Cô nhặt bức ảnh lên: “Lục Lãnh Phong, anh nhìn cho kỹ, đây là anh, bức ảnh khi trước của anh?”
Đây là trước khi đến thành phố Long Minh, bác gái đưa cho cô bức ảnh này, để cô đỡ nhận nhầm người.
Lý do cô vẫn còn giữ nó là vì muốn trút giận.
Mỗi lần sau khi bị anh dày vò, cô liền cầm ảnh ra nhìn, âm thầm “hỏi thăm” anh một trận.
Lục Lãnh Phong vô cùng chấn động, cảm thấy mình vừa nghe được một chuyện buồn cười nhất trên thế giới này.
“Hy Nguyệt, cô bị điên à? Tên xấu xí này có một phần tỷ nào giống như ông đây không?”
“Không phải anh giảm béo với phẫu thuật thẩm mỹ sao?” Cô cong môi.
Lục Lãnh Phong đang bay loạn trong gió, trước mặt dường như có hàng nghìn con ngựa đang phi qua.
“Mắt nào của cô thấy tôi phẫu thuật thẩm mỹ?”
“Không phải chứ, anh không phẫu thuật thẩm mỹ sao?” Hy Nguyệt ngạc nhiên, dáng vẻ không thể tin nổi, giơ hai móng vuốt nhỏ ra sờ loạn mặt anh, muốn xem có phải là mặt giả không.
“Còn sỡ nữa sẽ chặt tay.” Anh thấp giọng mắng, dọa cô nhanh chóng thu tay lại.
“Đây là chuyện gì vậy chứ, vậy người trong bức ảnh không phải là anh sao?” Cô đỡ trán, mắng nhầm người rồi, oan uổng người tốt rồi, mặc người người ta xấu, nhưng chưa chắc đã không phải là người có tâm địa lương thiện.
Lục Lãnh Phong búng xuống trán cô: “Có phải não cô bị nước vào không?”
Hy Nguyệt thật sự cảm thấy như gặp phải một con Ô Long lớn trên trời vậy.
Cô đã nói mà, làm gì có bác sĩ phẫu thuật lợi hại như vậy chứ, có thể biến một người xấu xí trở thành một nam thần tuyệt thế thế này, trừ khi là ông trời.