Mục lục
Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng - Diệp Hy Nguyệt - Lục Lãnh Phong (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Lãnh Phong đang cho con uống sữa, mỗi khi ở nhà, anh sẽ luôn tự mình cho con ăn. Anh chính là một người bố lý tưởng.

Hy Nguyệt ngồi xuống bên cạnh anh: “Em phát hiện ra, khi anh có ở nhà, hai đứa nó đều rất ngoan.”

“Đương nhiên rồi, công anh tối nào cũng dạy con từ trong bụng mà.” Lục Lãnh Phong nhướng mày đầy tự tin. Đợi con uống xong, anh ôm lấy chúng vỗ về: “Tiểu Quân đâu rồi?

“Đi tìm Sênh Hạ chơi rồi.” Hy Nguyệt nhún vai.

“Tần Nhân Thiên đúng là đã khôi phục bản tính rồi, suốt ngày chạy vòng quanh thế giới.” Lục Lãnh Phong nói với giọng điệu thản nhiên.

Cô nhấp một ngụm trà, trong mắt lóe lên một tia sáng khó hiểu: “Anh nói xem, tính cách Tần Nhân Thiên trước và sau khi mất trí nhớ có phải giống như hai người khác nhau không?”

Lục Lãnh Phong lẳng lặng nhìn cô: “Quả thực rất khác nhau, sau khi mất trí nhớ thì bình thường hơn rất nhiều.”

Cô mím môi, hạ thấp giọng nói: “Thật ra sau khi khôi phục trí nhớ, anh ấy cũng không hoàn toàn cẩu thả phóng túng, có đôi khi lại trở lại như lúc trước khi khôi phục ký ức, giống như kiểu người có hai nhân cách, sau đó không ngừng hoán đổi cho nhau vậy.

Lục Lãnh Phong khẽ giật mình, đôi mắt đen sâu thẳm càng thêm sắc bén: “Em đang nghi ngờ anh ta còn có nhân cách khác à?”

Cô lắc đầu: “Không phải em mà là người giúp việc của anh ấy. Sau khi xem một bộ phim truyền hình về đa nhân cách thì nghi ngờ anh ấy cũng mắc phải, nói là có lúc anh ấy biến thành một người khác.”

Cô dừng lại, ánh mắt rơi vào một góc không rõ ngoài cửa sổ, giọng nói dường như cũng phát ra từ đó, mang theo chút trầm thấp: “Lúc anh ấy yên lặng lại làm em nhớ đến…”

Cô dừng lại, mím môi, trên mặt hiện lên một tia buồn bã.

Lục Lãnh Phong biết cô đang ám chỉ ai.

“Giống lắm sao?”

“Ừm, rất giống.” Cô gật đầu không chút do dự.

Lục Lãnh Phong hơi nheo lại đôi mắt đào hoa lại, ánh mắt ngày một sâu hơn.

“Lẽ nào chấn thương đầu của anh ta thực sự đã làm xuất hiện một nhân cách khác?”

“Hay bị một hồn ma nhập vào người?” Hàng lông mi dài của Hy Nguyệt chợt động đậy, một tia sáng kỳ dị xuất hiện trong đầu.

Lục Lãnh Phong nghẹn họng nói: “Em đang muốn nói linh hồn của Thời Thạch nhập vào anh ta hay sao?”

“Thực ra, thuyết tâm linh lý giải việc về nhân cách tách rời chính là có nhiều linh hồn trong một cơ thể. Trước đây, anh ấy đã nói với em rằng có hai linh hồn trong cơ thể anh ấy. Linh hồn là sóng não, anh ấy và Thời Thạch trông giống y như đúc, tần số sóng não của hai người cũng có thể giống nhau. Sau khi Thời Thạch qua đời, sóng não lơ lửng ở trên không đột nhiên đập vào sóng não của Tần Nhân Thiên, sau đó chúng hòa vào nhau.” Hy Nguyệt càng nói càng sinh động, dường như cô cũng đã bị thuyết phục bởi chính mình.

Lục Lãnh Phong búng cái trán của cô, suy nghĩ của một người phụ nữ ngốc nghếch luôn rất mới lạ và đặc sắc.

“Nếu anh ấy thực sự không bình thường, hãy giữ khoảng cách với anh ấy trong tương lai và đừng đến quá gần nữa.”

Cô lè lưỡi tỏ vẻ không đồng tình: “Cả hai người đều xem em như là em gái, đối xử rất tốt, nên đừng lo lắng.”

Lục Lãnh Phong vươn tay xoa đầu cô: “Em phải phòng bị, hiểu chưa?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK