Mục lục
Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng - Diệp Hy Nguyệt - Lục Lãnh Phong (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1090

Cô ấy vẫn chưa nói xong, túi sữa nhỏ đã khóc một tiếng: “Dì Lâm, dì thật bi thảm, con biết ngay mà, mẹ kế là sinh vật tàn bạo và đáng sợ nhất trên thế giới.”

Lòng trắc ẩn của Hy Nguyệt cũng bùng nổ, hốc mắt đỏ đỏ, Lâm Đại Dao quả thực giống như cô bé lọ lem, thời thơ ấu lại thê thảm như vậy.

Mẹ Hy tức giận đến mức vỗ bàn: “Hổ độc không ăn thịt con, bố ruột con lại đối xử như vậy với con. Còn có mẹ kế của con nữa, quả thực là một người phụ nữ độc ác, bà ta phải bị sét đánh.”

Hoa Phi vươn tay ra, muốn an ủi Lâm Đại Dao, muốn an ủi cô một chút, nhưng tay ở trên bả vai cô ngừng lại, do do dự dự từ đầu đến cuối không có đặt xuống.

Hy Nguyệt nhìn thấy bàn tay của Hoa Phi, bắt lấy tay cậu ta: “ba” một cái, cưỡng ép đặt xuống.

Động tác này khiến Hoa Phi giật mình kêu lên, xấu hổ muốn chết, mặt đỏ rần.

Hy Nguyệt cười trộm trong lòng, không nghĩ đến em trai mình còn khá ngây thơ.

Lâm Đại Dao mặt cũng đỏ lên, giống nổi lên hai mảnh ráng mây: “Cơm tối hôm nay để con làm đi, con sẽ làm thật nhiều đồ ăn ngon.”

Mẹ Hy vội vàng khoát tay: “Đại Dao, con là khách, làm sao có thể để cho con làm được?”

“Không sao đâu, con muốn làm một chút chuyện nhỏ…” Cô ấy xoay đầu lưỡi: “Con muốn Tiểu Quân nếm thử món ăn con làm, con sẽ làm thỏ trắng lớn, nhím nhỏ… Chắc thằng bé sẽ thích nó.”

Cô ấy cố tình đem Hoa Phi đổi thành Tiểu Quân, cô ấy biết Hoa Phi còn không có tiếp nhận cô, không muốn cư xử quá rõ, cô muốn thận trọng một chút.

Túi sữa nhỏ mở to mắt, một cái nhìn tò mò: “Dì Lâm, dì thật lợi hại, con muốn ăn thỏ trắng và bé nhím nhỏ của dì làm.”

Lâm Đại Dao mỉm cười: “Được rồi, đợi một chút dì sẽ làm cho con ăn.”

Ngồi một hồi, cô tiến phòng bếp, mẹ Hy cũng đi vào theo hỗ trợ.

Lục Lãnh Phong vẫn âm thầm ngồi ở góc ghế sofa, giống như một cái tên bị bỏ rơi.

Khi Lâm Đại Dao đang nói chuyện, anh một mực tại vụng trộm quan sát cô ấy.

Mặc dù lời nói của cô ấy không giống như là cố ý lập ra để người khác đồng tình, nhưng anh luôn cảm thấy cô ấy không phải đơn giản, không đơn thuần như vậy.

Hy Nguyệt ăn một miếng táo, chống thân thể cồng kềnh chuẩn bị đứng lên, anh nhanh chân bước về phía trước, đỡ cô: “Vợ, chậm một chút.”

Hy Nguyệt vuốt ve cái bụng, tôi muốn đi dạo trong sân một chút, đi lại nhiều một chút, sau này sinh em bé sẽ thuận lợi hơn.

Lục Lãnh Phong ôm cô, cùng cô đi ra ngoài.

“Ma Vương Tu La, anh cảm thấy Đại Dao thế nào, làm em dâu của em được không?” Cô hỏi bằng giọng hững hờ.

“Mới gặp mặt hai lần, khó mà có thể đánh giá.” Lục Lãnh Phong nhún vai.

Cô chớp mắt hai lần, phun ra một tia ánh sáng tinh quái: “Vậy thì nói về chuyện đó đi, xem như là cuộc trò chuyện riêng của vợ chồng chúng ta.”

Lục Lãnh Phong câu xuống khóe miệng, chậm rãi nói: “Đầu tiên, cô ấy còn chưa nói gì với em trai của em, em không cần phải gấp gáp mà đối đãi với cô ấy như em dâu. Tiếp theo, anh luôn cảm thấy cô ấy bỗng nhiên nói đến gia đình của mình, có chút quái dị, người bình thường nếu thích ai đó trước mặt sẽ tận lực che giấu chuyện không tốt của gia đình mình, cô ấy thẳng thắn như thế, không sợ bị ghét bỏ sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK