Chương 1842
Lái xe đi thẳng đến biệt thự của Hứa Nhã Thanh, vừa vào cô đã nói: “Nhã Thanh, Mộ Dung Cẩm Lý đang đâu? Cô ta ở đâu, anh đưa tôi đi gặp cô ta ngay bây giờ đi.”
“Tôi đã phái người đưa cô ta đến Đông Nam Á rồi, tôi sẽ không cho phép cô ta đến thành phố Long Minh nữa, cô ta cũng sẽ không còn cơ hội làm loạn ở đây.”
“Vì sao anh lại thả cô ta đi, anh đây là thả hổ về rừng đấy.” Cảm xúc của cô đột nhiên trở nên có phần kích động, giọng nói cũng vô thức đề cao lên mấy phần.
Hứa Nhã Thanh giật mình: “Hy Nguyệt, đã xảy ra chuyện gì à?”
“Chị họ của tôi đã chết, Mộ Dung Cẩm Lý giết chị ấy rồi.” Hy Nguyệt nức nở nói.
“Chị họ của cô, là Hy Mộng Lan sao?” Hứa Nhã Thanh cực kỳ kinh ngạc: “Vì sao cô ta lại muốn giết Hy Mộng Lan?”
“Bởi vì…” Cô bỗng nhiên dừng lại, liếc nhìn anh ta với ánh mắt khác thường không rõ: “Anh cũng đừng quản nguyên nhân là gì, anh nói cho tôi biết Mộ Dung Cẩm Lý đang ở đâu, tôi muốn đi tìm cô ta tính sổ.”
Hứa Nhã Thanh nắm vai cô: “Hy Nguyệt, cô cứ bình tĩnh một chút, cô ta đang ở Tam Giác Vàng, nơi đó không phải nơi cô có thể đi. Ngày mai tôi sẽ phái người đến đó tìm cô ta hỏi cho rõ ràng.”
“Tôi sẽ không bỏ qua cho cô ta, tôi nhất định sẽ làm cô ta nợ máu phải trả bằng máu.” Hy Nguyệt nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nói.
Trên đường trở về, cô bắt đầu suy nghĩ về lời Tôn Yến Tư nói.
Rốt cuộc cô đã đi vào phòng ai.
Là phòng của Lục Lãnh Phong, hay là phòng của Hứa Nhã Thanh?
Đầu óc của cô mơ hồ không õ.
Nếu cô vào phòng Lục Lãnh Phong, Hứa Nhã Thanh không thể có lắc tay của cô được, mà Tiểu Quân cũng không thể là con của Hứa Nhã Thanh.
Cho nên, phòng cô vào nhất định là phòng của Hứa Nhã Thanh, có một người phụ nữ khác đã vào phòng của Lục Lãnh Phong.
Về đến nhà, Lục Lãnh Phong bước tới đón cô: “Em đi thăm Tôn Yến Tư sao?”
“Vâng ạ.” Cô gật đầu.
“Cô ta nói gì?” Lục Lãnh Phong hỏi.
“Là Mộ Dung Cẩm Lý, người muốn giết họ là Mộ Dung Cẩm Lý.” Hy Nguyệt cúi đầu nói.
Lục Lãnh Phong hơi kinh hãi: “Vì sao Mộ Dung Cẩm Lý lại muốn giết họ?”
“Chuyện em ở khách sạn, là Hy Mộng Lan và Tôn Yến Tư nói cho cô ta, bọn họ tham lam, muốn sáu mươi tỷ. Có lẽ Mộ Dung Cẩm Lý cảm thấy tin tức đó không đáng giá, không muốn mất tiền, cho nên phái người đi giết bọn họ.” Cô nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Lục Lãnh Phong nhíu mày: “Tại sao Hy Mộng Lan và Tôn Yến Tư lại biết chuyện của em?”
“Buổi tối ngày đó là ca trực của em và Yến Tư ở nhà hàng, cho nên cô ta biết.” Tiếng nói của Hy Nguyệt rất nhỏ, giống như là tiếng hít thở bình thường mà thôi.
Lục Lãnh Phong tức giận đấm một quyền lên bàn trà: “Hai người phụ nữ chết tiệt này, em coi bọn họ như người thân bạn bè, bọn họ lại đâm sau lưng em một đao.”
“Bọn họ đã phải trả cái giá đắt rồi.” Hy Nguyệt thấp giọng nói.
Yên lặng một chốc, cô lại nói tiếp: “Lục Lãnh Phong, lúc ở khách sạn Hildon, anh đã ở phòng nào?”
“1202.” Lục Lãnh Phong không để ý, thản nhiên trả lời, thế nhưng lại nhấc lên sóng gió trong lòng cô.
1202!
Lúc ấy phòng cô đẩy đồ vào chính là phòng 1202.