Chương 1107
“Mọi người thường đến spa cùng nhau, và chúng tôi biết nhau.” Kiều An nhẹ nói.
Hy Nguyệt không hỏi nữa. Theo ý kiến của cô, hai người rất hỗn loạn, và có một cảm giác xấu hổ.
Đặc biệt là Mộ Dung Cẩm Lý, người phụ nữ này dung mạo rất sắc sảo, hẳn là không đơn giản như nhìn vẻ bề ngoài.
Cô không biết cô ta đã gặp Hứa Nhã Thanh bằng cách nào.
Sự vướng mắc yêu-ghét giữa bọn họ cũng không liên quan gì đến cô.
Nhưng nếu cô ta kết hôn với Hứa Nhã Thanh, nó sẽ ảnh hưởng đến Tiểu Quân.
Người mẹ kế độc ác tương đương với một quả bom hẹn giờ, đe dọa tính mạng của con riêng bất cứ lúc nào.
Sau khi im lặng một lúc, giọng nói của Mộ Dung Cẩm Lý nhàn nhạt truyền đến: “Bà Lục hẳn là rất thích trẻ con đúng không?”
Hy Nguyệt nhún vai: “Các bà mẹ sẽ rất chiều chuộng con cái, nhưng Tiểu Quân rất ngoan ngoãn, tôi không phải lo lắng điều gì.”
Mộ Dung Cẩm Lý khuấy cà phê trong cốc, giọng điệu lúc nào cũng có chút cứng ngắc: “Tôi nghĩ anh ấy có chút thù địch với tôi. Cô đã muốn kết hôn, không thế quay lại với Nhã Thanh nữa. Cuối cùng thì Nhã Thanh cũng sẽ có người kia của anh ấy. Tôi mong cô có thể nói rõ ràng với con mình để đứa bé từ từ học cách chấp nhận tôi và hòa hợp với tôi.”
Hy Nguyệt nghe ra trong giọng nói của cô ta như là ra vẻ bạn gái của Hứa Nhã Thanh, mẹ kế tương lai của Tiểu Quân, đang thách thức cô.
“Nhã Thanh chiều chuộng con trai tôi hơn cả tôi. Tôi không bao giờ can thiệp vào chuyện của cha con bọn họ. Nếu cô Mộ Dung có bất kỳ điều gì không hài lòng, cô có thể nói chuyện trực tiếp với Nhã Thanh và để anh ấy trao đổi với đứa trẻ.”
Khóe miệng Mộ Dung Cẩm Lý gợi lên một tia châm chọc khiêu khích: “Nếu tôi muốn kết hôn với Nhã Thanh, bà Lục không nên có ý kiến phản đối, đúng không?”
Hy Nguyệt cười nhạt: “Cô Mộ Dung, cô nghĩ nhiều rồi. Tôi và Nhã Thanh giờ chỉ là bạn tốt của nhau. Tôi sẽ không can thiệp vào chuyện anh ấy kết giao hay kết hôn với ai cả.”
Tuy nói như vậy nhưng trong lòng cô đã hoàn toàn phủ nhận người phụ nữ này.
Thoạt nhìn đây là một người phụ nữ không tốt đẹp gì.
Mộ Dung Cẩm Lý cười lạnh một tiếng: “Được rồi, tôi chỉ lo có người vừa ăn trong bát vừa nhìn trong nồi, ước gì đàn ông khắp thiên hạ đều vây quanh mình.”
Hy Nguyệt lộ ra một chút giễu cợt: “Có thể làm cho toàn bộ đàn ông trên thế giới đều vây quanh mình, đó cũng là một loại bản lĩnh. Còn hơn con chó đi rình mò cắn trộm sau lưng người khác.”
Mộ Dung Cẩm Lý như bị một cái tát vô hình, mặt nóng bừng, xấu hổ vô cùng: “Tôi gặp Nhã Thanh rất sớm, sớm hơn cô rất nhiều. Chúng ta như gương vỡ lại lành, lại không phải là tôi xen ngang ai cả.”
Hy Nguyệt trong lòng hơi sửng sốt.
Cô chỉ biết rằng mối tình đầu của Hứa Nhã Thanh là Y Nhược, và cô không biết rằng còn có một người như vậy.
Phải chăng Hứa Nhã Thanh đã tìm được niềm an ủi tinh thần sau khi Y Nhược qua đời sao?
“Cô Mộ Dung, tôi đã nói chuyện giữa cô và Hứa Nhã Thanh không liên quan gì đến tôi. Cô nói năng chua ngoa như thế, tôi thấy cô và bình giấm chua không khác nhau là mấy. Cô không có lòng tin vào bản thân hay Hứa Nhã Thanh sao?”
Mộ Dung Cẩm Lý sắc mặt trắng xanh, lời nói của Hy Nguyệt như đinh đóng cột trên đầu, chọc vào tử huyệt của cô ta.