Chương 1072
Cho đến bây giờ anh chưa từng nghĩ mình và Hy Nguyệt lại xảy ra hiểu lầm đáng sợ bực này!
“Trách sao được, tính khí của em trở nên tệ vậy, ánh mắt nhìn anh như nhìn kẻ thù.”
Cô bước từng bước lớn về phía trước nắm cổ áo anh: “Tối muốn anh phải nói cho tôi biết, người kia là ai?”
Ánh mắt cô nóng rực như lửa, Lục Lãnh Phong cảm thấy cả người mình bốc cháy, dường như bị đốt thành tro bụi.
“Cô gái ngốc, chuyện anh đã đồng ý với em nhất định anh sẽ làm được, chỉ mong em thông cảm cho anh một chút.”
Đây là nhất định phải giấu giếm.
Cô từ từ buông lỏng tay, tựa như trong nháy mắt mất đi hết tất cả sức lực, hay cả thở thôi cũng trở nên khó khăn, tim tựa như ngừng đập.
“Bốn năm trước hẳn là anh cũng biết chuyện này nhỉ, cho nên anh mới phải giả vờ giả vịt giúp thằng Phi chữa bệnh? Tìm người gánh tội thay cũng là anh làm, đúng không? Anh trăm phương nghìn kế thay hung thủ rũ bỏ trách nhiệm, để nó gã cả đời tiêu dao ngoài vòng pháp luật! Anh thật dối trá, thật là xảo quyệt. Anh không phân biệt được đúng sai, không rõ trắng đen, tên cặn bã, anh chính là đồng lõa của tên giết người!”
Gào thét ra những lời này dường như gom hết sức lực trong thân thể cô, cả thân thể cô bây giờ run rẩy, giọng nói trong miệng cũng lúc cao lúc thấp.
“Cô gái ngốc, em đừng quá kích động.” Lục Lãnh Phong muốn ôm cô, để cô bình tĩnh lại nhưng khi tay vừa chạm vào vai thì bị cô hất ra: “Đừng đụng vào tôi, bắt đầu từ bây giờ không cho phép anh chạm vào tôi, một tên cặn bã không xứng đáng làm chồng tôi!”
“Tên cặn bã” ba chữ này như sấm rền đánh vào đỉnh đầu của Lục Lãnh Phong, làm cho ngũ quan tuấn mỹ của anh như đưa đám: “Quả thật anh biết chiếc xe kia gây ra tai nạn, lúc người phía dưới báo cáo lên, nói tất cả đã xử lí xong nên anh cũng không hỏi tới. Hôm đó em gặp anh tìm chủ xe anh mới gọi cho người phụ trách tới hỏi thì mới biết người bị xe đụng là Thời Thạch và Phi.”
Hy Nguyệt không còn lòng dạ nào để phân biệt đúng sai trong lời nói của anh ta nữa, cô chỉ cần một cái tên: “Tại sao anh phải bao che người gây họa? Gã là thuộc hạ của anh hay người có mối quan hệ đặc biệt với anh?”
Lúc cô nghĩ lại, Lục Lãnh Phong không thể vì một thuộc hạ không quan trọng mà ảnh hưởng thanh danh một đời của mình.
Người này nhất định có mối quan hệ mất thiết với anh cho nên anh mới không tiếc việc ngửa bài với cô bao che cho gã.
Lục Lãnh Phong năm tay cô, cô muốn rút ra nhưng anh càng nắm chặc, không buông: “Có phải chỉ cần anh mang người đó đến trước mộ phần sám hối thì chuyện này sẽ qua không?”
Cô cười lạnh một tiếng “Lúc trước đồng ý với anh như vậy là vì tôi nghĩ người đó là anh. Nhưng giờ thì khác rồi, tôi phải xem xem tên đó rốt cuộc là ai, có xứng đáng được tha thứ không.”
Lục Lãnh Phong nhấp môi dưới, đáy mắt thoáng qua vẻ sắc bén: “Lúc trước em nói có người đang tra chuyện này là ai?”
Cô thấp giọng hừ một tiếng: “Tôi sẽ không cho anh biết, quỷ mới biết anh có phái người đi ngăn cản anh ấy điều tra chân tướng không.”
Lục Lãnh Phong không nói, có một chút ưu thương khó thấy giống như sương mù bao vây lấy anh.
Giữa anh và Hy Nguyệt dường như có một cái hố rất sâu rất rộng, hơn nữa lại càng ngày càng rộng càng ngày càng sâu, dường như muốn đem cô và anh tách ra một trăm lẻ tám dặm.
“Cô ngốc, anh không giống em nghĩ như vậy, anh chỉ sợ có người mượn chuyện này gây ra sóng gió.”
Cô khịt mũi cười một tiếng, vô cùng châm chọc: “Anh cho là có người gây sóng gió, nhưng trong mắt tôi thì người đó đang bảo vệ chính nghĩa. Còn cái tên khốn gây tai nạn bỏ trốn và anh bao che lấp liếm mới chính là tội phạm. Anh cho là mình còn tồn tại được bao lâu? Thiên hạ này có bức tường nào không lọt gió đâu anh, chỉ cần bọn tôi đi đào lên thì nhất định có thể moi đầu hắn ra, đến lúc đó tôi sẽ khiến gã nợ máu phải trả bằng máu!”
Nói xong, cô hất tay anh rồi đi thẳng ra ngoài, nếu anh ta không nói thì cô tự đi thăm dò.
Không tra ra chân tướng, cô thề không bỏ qua.