Chương 1084
Hy Nguyệt bật TV, không ngủ được, chỉ có thể xem phim truyền hình giết thời gian.
Cô muốn đầu óc mình trống rỗng, không nghĩ tới Lục Lãnh Phong nữa, nhưng anh cứ tựa như âm hồn không tan, luôn ở trong suy nghĩ của cô nhộn nhạo.
“Cái tên Lục Lãnh Phong khốn nạn, tên khốn kiếp, không phân rõ trái phải, trợ giúp kẻ sai trái…”
Cô vừa mắng vừa nắm lấy gối, ném về phía TV, ngọn lửa trong lòng nghẹn ngào bốc lên này, vẫn không phát tiết ra được, sắp đốt cháy cả cô.
Trên ban công, một cơn gió đêm thổi qua, trong gió mang theo một giọng nói trầm thấp: “Xin lỗi, người phụ nữ ngu ngốc!”
Cô chấn động kịch liệt, kinh ngạc vô cùng.
Đây là giọng nói của Lục Lãnh Phong, sao lại xuất hiện từ ban công của nhà cô.
“Lục… Lục Lãnh Phong, có phải anh không?”
Rèm cửa bị kéo ra, thân hình cao lớn của Lục Lãnh Phong đứng trên ban công.
Cô choáng váng, trong gió thét lên: “Đồ khốn kiếp, rốt cuộc anh là người hay quỷ vậy hả?”
Anh đi vào, ngồi xổm bên giường: “Hiện tại vẫn là người, nếu em không trở về, sẽ biến thành quỷ.”
Cô nắm lấy một chiếc gối khác và ném nó vào anh: “Làm thế nào anh có thể ở trên ban công của tôi?” Hiện tại cô đang ở tầng hai đấy.
“Trèo lên.” Anh nhún vai và nói nhẹ nhàng.
Vệ sĩ làm nhiệm vụ ban đêm đều là người của anh, tự nhiên sẽ mở cửa sắt trong sân cho anh vào.
Anh không đi bộ từ dưới nhà lên, lo lắng sẽ quấy rối em vợ, bố vợ và mẹ vợ, anh leo lên từ đường ống chữa cháy.
Hy Nguyệt không nói gì, trước mắt một hàng quạ đen bay qua.
Không hổ là Ma Vương Tu La, từ mái hiên đến vách tường, các loại kỹ năng đều vô cùng mạnh.
“Lục Lãnh Phong, anh từ đâu đến thì về lại đó đi, tôi không muốn gặp lại anh nữa, ở cùng anh tôi không vui, không vui, không hạnh phúc, kết cục tốt nhất của chúng ta chính là mỗi người một nơi!”
Mỗi chữ của cô đều giống như viên đạn trong súng tiểu liên, hung hăng đánh vào tử huyệt của Lục Lãnh Phong, vẻ mặt anh bị thương, đau đớn từ trong ánh mắt tràn ra, phủ đầy mặt, khiến cho gương mặt hoàn mỹ cũng bị vặn vẹo theo.
“Chuyện này là anh không đúng, là anh không xử lý tốt, thực xin lỗi…”
Cô hừ nhẹ một tiếng, trong mắt hiện lên lửa giận âm u: “Anh không cần xin lỗi, người không cùng quan điểm không thể ở chung, quan điểm của chúng ta không giống nhau, miễn cưỡng ở cùng một nơi đối với tất cả mọi người đều là loại tra tấn.”
Sắc mặt Lục Lãnh Phong trở nên trắng bệch như tờ giấy, trái tim không ngừng chìm xuống, chìm sâu vào một cái đầm băng sâu không thấy đáy.
“Anh không phải là muốn bao che hắn, chỉ là cần một chút thời gian…”
Anh còn chưa nói xong, đã bị cô tức giận cắt đứt: “Anh đừng dùng những lời như vậy để có lệ với tôi nữa. Anh đã bỏ rơi tôi, và cuộc hôn nhân của chúng ta đã kết thúc kể từ khi anh quyết định giúp đỡ và che chở cho tên khốn đó. Thống khổ của tôi, hận thù của tôi, anh căn bản không quan tâm, anh vô tình, máu lạnh, ích kỷ, tự cho mình là đúng, anh chính là một tên khốn kiếp. Rời xa anh, tôi sẽ sống tốt hơn, hạnh phúc hơn, vui vẻ hơn, bốn năm trước đây tôi đã làm điều này một lần rồi, không ngại để làm điều đó một lần nữa, miễn là có thể rời khỏi anh, ngay cả khi chết tôi cũng sẵn sàng.”
Cô gắt gao trừng anh thật sâu, thật dài, trong mắt mang theo một loại bi phẫn cùng thống hận khó có thể miêu tả được.