Chương 471
Hy Nguyệt hít sâu vào một hơi, việc mà cô không làm, ai cũng đừng mong hãm hại cô: “”Vậy thì chính là do chị tự mình trượt chân ngã xuống, còn muốn hãm hại tôi. Tôi hoàn toàn không nhìn thấy chị đi đến đây, chúng ta một câu còn chưa nói với nhau, trông thấy chị trong nước vùng vẫy, tôi còn nghĩ mình bị hoang tưởng nữa đó.””
“”Quên đi, chỉ cần con của chị không sao, sự việc có bị đổi trắng thay đen, chị cũng không so đo với em. Em từ nhỏ đã như vậy, mặc kệ là làm sai việc gì, đánh chết cũng không chịu thừa nhận.””
Đáy mắt Hy Mộng Lan xẹt qua một ánh sáng vừa thâm trầm vừa giảo hoạt, giọng điệu thì lại nhỏ nhẹ mềm mại.
Cô ta rất giỏi ngụy trang chính mình, đấy chính là đòn sát thủ của cô ta.
Lục Lãnh Phong gọi người giúp việc đến: “”Cô nói, việc này là như thế nào?””
Người giúp việc chà xát tay: “”Tôi cũng không biết, lúc tôi đến đây đã thấy Cô Hy ở trong nước kêu cứu, mợ chủ thì đứng ở trên bờ nhìn, tôi liền nhảy xuống để cứu Cô Hy lên.””
Hy Mộng Lan rất rõ ràng mình đang chiếm lợi thế, bởi vì Lục Lãnh Phong đang đứng bên cạnh cô ta, còn đang ôm cô ta.
Cô ta giơ tay nắm lấy vạt áo của Lục Lãnh Phong: “”Lãnh Phong, em rất lạnh, muốn về phòng thay quần áo.””
Lục Lãnh Phong hơi vuốt cằm, ánh mắt đảo qua Hy Nguyệt, sâu kín mà thản nhiên, hoàn toàn nhìn không ra được cảm xúc: “”Chuyện hôm nay dừng ở đây, ai cũng không được gây thêm rắc rối nữa.””
Nói xong liền quay người, Hy Mộng Lan lại không động đậy: “”Chân em rất yếu, không đi nổi.””
Cả người cô ta đều dán trên người của anh, ý tứ quá rõ ràng, muốn ôm đi.
Lần này, Lục Lãnh Phong không xem nhẹ ám chỉ của cô ta, một tay ôm cô ta lên, đi về hướng bên ngoài.
Lướt qua bờ vai dày rộng của anh, Hy Mộng Lan quay đầu lại, nhìn về phía Hy Nguyệt, khóe miệng cong lên nụ cười đắc ý, cô ta đang khoe khoang thắng lợi của mình.
Đầu Hy Nguyệt quay sang một bên, mắt cô đau, tim cũng nhói.
Cô biết Hy Mộng Lan cố ý, muốn đem cô đánh đến thương tích đầy mình.
Mà Lục Lãnh Phong lại không lựa chọn tin tưởng cô.
Cái nồi này, cô phải bị bôi đến đen rồi.
Hy Mộng Lan vừa về phòng liền lặng lẽ gửi tin nhắn cho Lục Kiều Sam.
Không thể dễ dàng bỏ qua việc này như thế được, cô ta còn muốn tìm người thay cô ta làm loạn.
Không phải muốn tìm sai lầm của Hy Nguyệt sao?
Đây chính là cơ hội.
Hy Nguyệt vừa về đến phòng khách, Lục Kiều Sam liền lao tới: “”Đồ xấu xa độc ác, cô lại dám hại Mộng Lan, tôi đánh chết cô.””
Có thể nhân cơ hội tốt này, đem Hy Nguyệt đánh đến sinh non.
Cô ta vung tay lên, hướng về mặt của Hy Nguyệt mà đánh, Hy Nguyệt vừa dùng tay đỡ, vừa chạy ra bên ngoài.
Lục Kiều Sam cao 178 cm, cơ thể nhỏ bé của cô không phải là đối thủ của cô ta.
Trông thấy cô chạy, Lục Kiều Sam liền cầm một thanh sắt cứng rắn ở trong sân mà đuổi theo.
Chỉ cần thanh sắt này đánh đến trên người Hy Nguyệt, không chết cũng gãy xương, đứa trẻ trong bụng khẳng định cũng bị sinh non.
“”Cô cả, cô đang làm gì vậy? Đừng đánh cô chủ mà.”” Dì Mai ở cửa lớn kêu to.