Chương 600
Ở dưới bàn, ngón tay của Hy Nguyệt đan chặt vào nhau, cố ép bản thân phải thật bình tĩnh.
Cô phải phải suy nghĩ thật kỹ xem rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.
Chẳng lẽ Hy Mộng Lan đã tính kế cô từ trước sao?
Tại sao lại chỉ vì muốn vu oan cho cô mà phải hao tâm tổn sức dựng lên một vở kịch còn phải tạo bằng chứng giả như vậy?
Cô ta là phụ nữ có thai, chẳng lẽ không phải nên đặt sự an toàn của bản thân lên hàng đầu sao?
Ở trên hành lang mà còn lôi kéo nhau như vậy thì bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra tai nạn.
Lúc ấy, vốn dĩ cô ta liều mình bám chặt vào lan can là để bảo vệ đứa trẻ trong bụng. Nếu như cô ta bị kéo ngã thì chắc chắn sẽ bị sảy thai.
Tại sao cô ta lại có thể chưa từng nghĩ đến điều đó cơ chứ?
Nghĩ đến đây, bỗng nhiên có một tia điện chợt lóe lên trong đầu của cô.
Chẳng lẽ là…
Trong lúc cô đang mải suy nghĩ, giọng nói độc ác của bác cả đã vang lên: “Cô không nói được gì nữa đúng không? Mộng Lan vạch trần hết tất cả những lời dối trá của cô rồi! Cô mau chóng nhận tội đi, đừng có ở đây làm lãng phí thời gian của chúng tôi nữa.”
“Lãnh Phong, đứa trẻ của chúng ta phải chết thật oan uổng mà!” Hy Mộng Lan nhoài người ôm lấy bả vai của Lục Lãnh Phong, khóc nức nở.
Sắc mặt của Lục Lãnh Phong vẫn không thay đổi mà chỉ nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đối diện bằng ánh mắt lạnh lùng, u ám.
Hy Nguyệt đứng lên: “Tại sao tôi lại phải nhận tội trong khi tôi tôi làm sai bất cứ chuyện gì cả! Trước đây tôi vẫn luôn lo lắng không biết rằng liệu có phải vì tôi lỡ tay nên mới khiến cho Hy Mộng Lan rơi xuống không. Nhưng bây giờ, sau khi nghe thấy Hy Mộng Lan bịa ra chuyện gửi ảnh đe dọa thì tôi mới thực sự hiểu rõ ràng mọi chuyện. Đây không phải là tai nạn bất ngờ mà chính là một kế hoạch được dàn dựng sẵn. Hy Mộng Lan! Ngay từ ban đầu cô đã muốn sảy thai phải không? Cô tìm mọi cách để dựng lên vở kịch này chỉ vì vừa có thể làm cho mình sảy thai lại vừa hay có thể đổ hết tất cả mọi lỗi lầm lên người tôi.”
Dây thần kinh trên trán của Hy Mộng Lan co rút giữ dội, phản ứng của Hy Nguyệt nhanh hơn so với những gì mà cô ta tưởng tượng. Vậy mà cô lại có thể nhìn rõ kế hoạch của cô ta.
Nhưng mà cô không có bằng chứng xác thực, chắc chắn cũng sẽ không có ai tin tưởng lời cô nói. Vậy là cô ta có thể dễ dàng lật đổ cô.
“Em gái à, đứa bé này là máu thịt của tôi và Lãnh Phong, tôi bảo vệ nó còn không kịp thì sao có thể làm hại nó như vậy chứ? Cô có biết mấy ngày hôm nay tôi đã phải sống khổ sở như thế nào không? Thậm chí tôi còn ước là mình có thể chết cùng với nó, tại sao cô lại có thể vu oan cho tôi như thế?” Sau khi cô ta nói xong thì lập tức tựa vào vai Lục Lãnh Phong khóc lóc.
Hy Nguyệt lạnh lùng cười: “Tôi còn nhớ có một lần cô đã thề độc rằng nếu như đứa trẻ không phải là con của Lục Lãnh Phong thì đứa trẻ này khi sinh ra sẽ là thai chết lưu. Lúc ấy tôi còn cảm thấy rất sốc. Nếu như người mẹ thực sự yêu thương đứa trẻ thì tại sao lại có thể chấp nhận nguyền rủa nó như vậy? Tại sao lại có thể dùng đứa trẻ để thề độc cơ chứ? Trừ khi là cô ta vốn cũng không hề muốn sinh đứa trẻ này ra.”
“Em gái! Đây là con của tôi và Lãnh Phong, cô nói rằng tôi không muốn sinh nó ra sao? Cô đang kể chuyện cười ư?” Hy Mộng Lan hừ nhẹ.
“Nếu như thật sự là cô không muốn sinh đứa trẻ này ra thì chỉ có một nguyên nhân duy nhất, chính là… vốn dĩ đứa trẻ này không phải là con của Lục Lãnh Phong!”