Chương 602
Trong lòng Hy Mộng Lan như phát điên lên, cô ta cảm nhận rất rõ ràng rằng mình đã bị chuyển từ thế chủ động sang thế bị động.
“Em gái à, cô chỉ dựa vào một chuyện duy nhất chính là tôi không thể nào làm giám định huyết thống mà đã muốn di chuyển sự chú ý của mọi người, đổi trắng thay đen chỉ vì muốn chối bỏ trách nhiệm của bản thân có đúng hay không?”
Khóe miệng Hy Nguyệt chỉ nở một nụ cười đầy chế giễu: “Chị Hoa à, tôi cũng phải cảm ơn chị rất nhiều vì đã giúp tôi có thể nhìn rõ sự thật. Nếu như chị không lôi một đống ảnh nực cười ấy ra thì tôi cũng chỉ có thể nghĩ rằng đó chính là một sự tình cờ mà không hề nghĩ rằng tất cả mọi chuyện đều đã được chị sắp xếp từ đầu. Giống như là việc trước đây chị đã lên kế hoạch để trốn thoát khỏi cuộc hôn nhân của mình vậy.”
Hy Mộng Lan hít vào thật mạnh, nước mắt bỗng rơi xuống: “Hy Nguyệt, tại sao cô lại biến thành như vậy? Tôi không còn có thể nhận ra cô nữa rồi! Cô giết chết đứa con của tôi còn chưa đủ, vậy mà cô còn muốn ngậm máu phun người, đổ hết tất cả tội lỗi lên đầu của tôi! Cô có còn lương tâm không vậy? Cô nói rằng những hình ảnh ấy chính là do tôi tự làm ra sao? Vậy thì cô giải thích như thế nào về chuyện những hình ảnh ấy được phát tán ra từ Facebook của cô?
“Đây cũng không phải là lần đầu tiên máy tính của tôi bị tấn công. Nếu như lần trước không phải là có người đã tha cho tội phạm và hacker thì sao bọn họ có thể có cơ hội để tiếp tục lặp lại những thủ đoạn của chúng cơ chứ
Hy Nguyệt nhìn sang Lục Lãnh Phong, ánh mắt vừa có chút châm chọc lại vừa có phần đau xót. Nếu như không phải vì anh vẫn luôn nuông chiều và bảo vệ Hy Mộng Lan thì sao cô ta có thể hại cô hết lần này đến lần khác như vậy?
Lục Lãnh Phong hơi nheo mắt, sâu trong ánh mắt chợt bùng lên một ngọn lửa, hình như đã bị lời nói của cô làm cho tức giận.
Cô cũng không thèm quan tâm chuyện này. Anh chính là nguồn gốc của chuỗi bi kịch này. Nếu như cô có thể đưa ra lựa chọn thêm một lần nữa thì chắc chắn cô sẽ không bao giờ kết hôn thay cho Hy Mộng Lan.
Hy Mộng Lan âm thầm hít một hơi thật sâu, trên mặt vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Chì cần cô ta để lộ ra bất cứ một chút lo sợ hay chột dạ nào thì chắc chắn cô ta sẽ phải chết! Đến lúc ấy thì tất cả những cố gắng của cô ta đều là vô ích.
“Hy Nguyệt, tất cả những nghi ngờ của cô đều bắt nguồn từ việc tôi không thể nào chứng minh thân phận của đứa bé đúng không? Nhưng những nghi ngờ của cô c đều không có giá trị nào cả! Đứa trẻ chính là con của Lãnh Phong! Tôi hoàn toàn trong sạch! Nếu như có thể thì tôi đồng ý dùng mạng sống của mình để đổi lấy sự khỏe mạnh của đứa trẻ!”
Hy Nguyệt cười lạnh, cô cũng không muốn phải dính dáng đến chuyện này thêm nữa. Dù sao thì sau khi đứa trẻ này mất đi thì vấn đề này cũng chẳng còn cách nào để giải quyết thật ổn thỏa nữa. Dù cho cô cố cố giải thích như thế nào thì cũng đâu có tác dụng.
“Chị Hoa, chúng ta hãy kiểm tra lại camera giám sát đi. Hiện tại thì đây chính là bằng chứng duy nhất mà chúng ta có được trong chuyện này
Cô muốn xem lại băng ghi hình.
“Chị nói rằng muốn hỏi lại tôi về những bức ảnh đó, vậy sao chị lại không để cho tôi xem những hình ảnh trong điện thoại của chị? Từ khi chúng ta đi vào cho đến khi chị bắt đầu nổi điên thì chắc cũng chỉ khoảng tầm 2 phút. Chị nói rằng tôi không chịu thừa nhận chuyện những bức ảnh ka là do tôi gửi vì chị vẫn cứ tiếp tục chất vấn cho nên tôi mới chịu thừa nhận chuyện này. Trong hai phút thì chị có thể tra hỏi tôi đến mức nào? Chị nghĩ chỉ số thông minh của tôi chỉ bằng không thôi à?”
Áo lót của Hy Mộng Lan thấm đẫm mồ hôi lạnh. Cô ta cảm thấy mình giống như một củ hành vậy, cứ bị người ta lột ra từng lớp, từng lớp một.