Chương 1243
Hơi thở nam tính mạnh mẽ của anh tiếp tục phả lên mặt cô, nóng như lửa đốt khiến hai má cô nóng bừng.
“Không, tôi không có.” Cô lắc đầu nguầy nguậy.
Hoa Phi không định buông tha cô, ngón tay mảnh khảnh chạm vào khuôn mặt nóng bỏng của cô: “Em muốn quyến rũ tôi sao?”
Cô sững sờ, e rằng anh sẽ tức giận mà đuổi cô đi.
“Anh hiểu lầm rồi, tôi không phải nữ nhân như vậy.”
Ngón tay anh từ từ trượt xuống và đáp xuống cổ cô: “Lâm Đại Dao, cô không phải muốn tôi sao?”
“Tôi không phải là một người phụ nữ tùy tiện, thật đấy, xin hãy tin tôi.” Cô sắp khóc, nước mắt chảy dài, anh dường như không tin cô, coi cô như một hồ ly trà xanh.
Vẻ mặt của anh khiến cô lo lắng, tim như muốn nổ tung, anh vẫn luôn dịu dàng, trước giờ chưa bao giờ như thế này.
Ngón tay Hoa Phi chạm vào khóe mắt lau đi một giọt nước mắt: “Ngu ngốc.”
Anh hôn lên môi cô …
Cô rất hạnh phúc, khi được trở thành người phụ nữ của anh, rất hạnh phúc khi có thể trao cho anh lần đầu tiên của mình.
“Còn đau không?” Anh trầm giọng hỏi.
Cô lắc đầu và vùi khuôn mặt ngại ngùng của mình trong vòng tay anh.
Ngày hôm sau, họ bị cuộc điện thoại của Hy Nguyệt đánh thức, bố mẹ đã trở về Giang Thành, biết mấy ngày nay em trai cô sẽ phải trực ca đêm, cô đã đặc biệt nấu canh sườn heo và củ sen, mang cho anh để bồi bổ cơ thể.
“Chị, em có Lâm Đại Dao, còn cần chị làm canh không?” Hoa Phi ôm lấy người phụ nữ bên cạnh.
Hy Nguyệt vỗ vỗ đầu cô: “Chị quên mất, em đã chia tay độc thân rồi, có một người phụ nữ thay chị chăm sóc em rồi. Nhưng chị đã tới cửa căn hộ của em rồi, cho nên em chịu khó mà chấp nhận canh tình yêu của chị đi nha. “
Nói xong, cô gõ cửa vài lần.
Hoa Phi bật người nhảy ra khỏi giường nhanh chóng: “Em còn chưa dậy, chị đợi lát nữa.”
Lâm Đại Dao cũng bật dậy và hốt hoảng tìm quần áo để mặc.
Hy Nguyệt phát hiện, hôm nay mười phút đồng hồ rồi mà em trai mình còn chưa mở cửa.
“Hoa Phi, em có ở trong không?” Cô lại đập cửa.
“Đến đây.” Hoa Phi vội vàng chạy ra mở cửa: “Chị, chị qua đây sao không nói trước với em một tiếng?
“Căn hộ của em có người bên trong sao?” Hy Nguyệt thò đầu vào, nhìn thấy Lâm Đại Dao đang ngồi trên ghế sô pha.
“Chị Hy Nguyệt.” Lâm Đại Dao cười chào cô với vẻ mặt có phần ngượng ngùng.
Đôi mắt to đen láy của Hy Nguyệt khẽ động: “Đại Dao, em đến đây sớm như vậy, không phải là đến làm bữa sáng cho Phi chứ?”
“Vâng, vâng ạ.” Lâm Đại Dao do dự gật đầu.
“Em cũng đói bụng, mau uống canh thôi.” Hoa Phi nhanh chóng đổi chủ đề, kẻo chị gái sẽ suy nghĩ lung tung.