Chương 273
Lục Kiều Sam nổi khùng, “Lục Lãnh Phong, cậu thật là quá đáng, cậu đừng quên, là thú cưng hạ đăng của cậu hại chị, cậu phải chịu trách nhiệm.”
Khuôn mặt lạnh như băng của Lục Lãnh Phong lướt qua một tia rét lạnh, “Biết là thú cưng của tôi mà chị còn dám động, vậy thì chính là tìm chỗ chết rồi.”
Lục Kiều Sam tức giận muốn bốc khói, ngay cả cọng tóc trên đầu cũng sắp cháy, “Lục Lãnh Phong, cậu là động vật máu lạnh, chúng ta cứ chờ xem.”
Cô ta nổi giận đùng đùng giậm chân đi ra ngoài.
Hy Nguyệt thở phào một cái, từ trên ghế salon đứng lên, chuẩn bị ngả ra đất ngủ.
Cánh tay dài của Lục Lãnh Phong vươn ra, kéo cô trở lại, “Người phụ nữ ngu ngốc, lặp lại toàn bộ lời nói nịnh bợ cô vừa mới nói.”
Cái gì?
Cô vô cùng chấn động.
Cô mới không thèm nói nữa đâu!
“Đó là lời tôi bịa ra lúc nhất thời, không nhớ cho lắm.” Cô vội vàng kiếm cớ từ chối.
“Thật sự không nhớ rõ?” Một tia lạnh lẽo bắn ra từ ánh mắt đào hoa hơi híp lại của Lục Lãnh Phong, sắc bén như kiếm, tựa như cô nói sai một chữ thì sẽ bị ăn sống nuốt tươi.
Một cỗ ý lạnh tràn ra sống lưng, vốn dĩ trong phòng còn có một chút lãng mạn thì bây giờ đều bị đông thành băng, nhiệt độ đột nhiên xuống đến dưới 180.
Cô vội vàng nói: “Bàn về đẹp trai thì chồng của tôi có thể lấn áp vạn vật chỉ trong một cái nháy mắt, bàn về ưu tú, Lãnh Phong nhà tôi có thể nói là nghiền ép chúng sanh. Tôi chỉ muốn ngày ngày hát khúc Chinh Phục, ôm bắp đùi anh ấy nói…”
Môi mỏng của Lục Lãnh Phong giương lên một nụ cười nhạt hết sức quỷ quyệt,, “Người phụ nữ ngu ngốc, cô có còn nhớ, hai ngày trước tôi đã nói muốn cô quỳ xuống đất hát khúc Chinh Phục hay không?”
Hy Nguyệt cắn môi dưới, “Nhớ.”
“Rất tốt, bây giờ quỳ xuống, hát khúc Chinh Phục cho ông nghe!” Anh phun ra từng chữ từng chữ, ra lệnh cho cô.
“Cái gì?” Hy Nguyệt cảm giác như sét đánh ngang tai, bên ngoài lẫn trong bên trong đều là tiếng sấm giòn tan.
“Cô muốn kháng chỉ không nghe sao?” Anh nhấc tay một cái, nắm lấy tai cô, mặc dù không dùng sức như cô cảm thấy hơi nhói đau, không nghe lệnh của Đại Ma Vương thì kẻ đó cho tới bây giờ đều chết rất thảm, không có ngoại lệ.
“Có thể chuyển thành ngồi xổm không? Đầu gối của con gái quý như vàng.” Cô nhỏ giọng nói ngập ngừng.
Lục Lãnh Phong từ trong kẻ răng hít một hơi, “Có thể, ôm đùi ông hát đi!”
Tuy cô không phục nhưng vẫn ngồi xổm xuống, ôm lấy chân của anh, bắt đầu hát: “Chỉ anh chinh phục như vậy…”
Khóe miệng của Lục Lãnh Phong có vẻ hơi hài lòng, vừa uống rượu, vừa thưởng thức.
Trong miệng cô đang hát, nhưng trong lòng cô lại mắng…
Đến khi cô hát xong, vẻ xảo quyệt nơi khóe miệng Lục Lãnh Phong càng đậm hơn.