Mục lục
Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng - Diệp Hy Nguyệt - Lục Lãnh Phong (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1533

Lục Sênh Hạ không hề bị dọa mà còn cười ha ha.

“Mẹ đừng làm loạn, sự uy hiếp của mẹ không hề có tác dụng gì với con đâu, con hiểu rõ nhất đấy, làm sao mà mẹ nỡ chết được.”

Gân xanh của Tư Mã Ngọc Như nổi đầy trên trán: “Cô là đứa con gái duy nhất của tôi, cô phải gả đi xa như vậy có khác nào muốn lấy mạng của tôi chứ, tôi sống còn có ý nghĩa gì đây.”

Hy Nguyệt thở dài, cô biết, sở dĩ Tư Mã Ngọc Như phải đối chỉ bởi vì Đỗ Chấn Diệp là em họ của cô.

“Không ngờ mẹ chép nhiều lần kinh Phật như vậy mà vẫn tàn bạo thế. Làm người phải tự biết thỏa mãn, cái không phải của mình thì đừng quá cưỡng cầu, không nên cố chấp như thế.”

Từng thớ cơ trên mặt Tư Mã Ngọc Như như căng ra.

Chưa bao giờ cô ta chịu thua số phận, cô ta tin rằng nhân định thắng thiên.

Lúc trước, ông cụ Lục không thích cô ta, không cho cô ta gả vào nhà họ Lục. Cô ta nghĩ đủ mọi cách để lấy lòng Lục Vinh Hàn, cuối cùng vẫn vào được đấy thôi.”

Ông cụ và bà cụ không cho cô ta sinh con trai, cô ta lại lén lút sinh con, thần không biết quỷ không hay đấy.

Giờ cô ta phải giúp con trai cướp được quyền thừa kế của nhà họ Lục, cho dù không chiếm được thì cũng phải trở thành cổ đông thứ hai của nhà này, chỉ cần có cổ phần trong tay thì sẽ có ngày đông sơn tái khởi, có cơ hội đoạt quyền.

“Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, đừng gieo rắc vào đầu bọn nhỏ những quan niệm về số mệnh này, chẳng có ích lợi gì.”

Lục Sênh Hạ nhìn cô ta thật lâu, ánh mắt sắc như kiếm bén: “Mẹ nhỏ à, mẹ muốn tiếp tục như vậy thì lần sau đừng sao kinh Phật ở Tĩnh Tâm đường nữa mà chuyển sang Tĩnh An Tuyển đi.”

Tư Mã Ngọc Như tức đến sắp nổi điên: “Đã lớn vậy rồi sao cô không biết phân rõ trắng đen, ai đối xử tốt với cô, ai đang hại cô mà cô cũng không phân biệt được. Sao đầu óc của cô lại thông minh thế chứ.”

Đầu óc này không nên tồn tại trên đầu con bé mà nên có ở trên đầu Ngọc Thanh mới phải.

Con bé chết tiệt kia chẳng được tác dụng gì, càng ngu càng tốt, vậy mới dễ dàng bị thao túng.

“Mẹ nhỏ, Sênh Hạ còn nhìn nhận rõ hơn cô nữa.” Hy Nguyệt ôm Lục Sênh Hạ lên vai, không muốn để ý đến đến người phụ nữ kia nữa.

Lục Lãnh Phong đang ngồi trong phòng chơi đùa với hai đứa trẻ.

Em trai thấy bố ôm chị đã lâu mà chưa ôm mình thì vô cùng sốt ruột, thằng bé vươn hai tay nhỏ lên không trung.

“Bố ơi, ôm con.”

Lục Lãnh Phong để chị gái xuống rồi ôm lấy bé.

Vòng ôm của bố vừa vững chãi vừa thoải mái, cậu bé thích nhất là nằm trong ngực bố nhưng mà…

“Bố ơi, không thích… Diệp.”

Cậu chớp mắt, chẹp chẹp môi, bập bẹ mấy chữ.

Ý nói là bố không thích con trai.

Hình như đứa bé này có ý kiến.

Mỗi lần bố đều ôm chị trước, cậu bé chờ thật lâu, chờ tới mức không nhịn được nữa, phản đối nhiều lần mới chịu ôm lấy bé.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK