Mục lục
Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng - Diệp Hy Nguyệt - Lục Lãnh Phong (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 944

“Anh Thạch—” Cô hét lên một tiếng và chợt tỉnh giấc.

Một bàn tay to lớn dịu dàng xoa mặt cô: “Sao vậy, gặp ác mộng sao?”

Là giọng nói của Lục Lãnh Phong.

Cô thở dài một hơi: “Vừa rồi có phải em đã hét lên không?”

Anh nhún vai: “Em gọi anh Thạch, em mơ thấy Thời Thạch sao?”

Cô ngồi dậy, mím môi im lặng một lúc rồi nói nhỏ: “Sắp đến ngày giỗ của anh Thạch rồi, em muốn đến Giang Thành viếng anh ấy một chút.”

Anh không nhúc nhích, xoa nhẹ bụng dưới của cô: “Bây giờ em đang là phụ nữ có thai, không thích hợp đi đường xa, anh sẽ cử người đến viếng anh ta thay em.”

Cô cụp mắt xuống, một vệt buồn lặng lẽ lướt qua đôi hàng mi dày của cô.

Không biết vì sao cô luôn cảm thấy Thời Thạch muốn nói gì đó với cô?

Có thể là bản thân mình đã suy nghĩ nhiều rồi chứ, trong mơ chính là phản ánh tiềm thức của chính mình mà thôi.

Ban ngày suy nghĩ ban đêm nằm mơ.

Sắp đến ngày giỗ anh Thạch rồi, mấy ngày nay cô thường xuyên nghĩ đến anh ấy nên mới nằm mơ như vậy.

Vào buổi tối, Y Hạ Minh lại qua đây, dẫn theo bà Lục cùng qua.

Hai người dựa theo những gì đã thương lượng trước đó, đẩy Lục Kiều Sam ra chịu tội thay, dáng vẻ bà Lục hối hận: “Trong khoảng thời gian này tôi luôn luôn hối lỗi, tôi không thể tiếp tục dung túng Kiều Sam, con bé trở nên như thế này là trách nhiệm của tôi, đều do tôi chiều hư con bé. Bây giờ để Hy Nguyệt lo liệu việc nhà, tôi rất yên tâm, tuổi tôi đã xấp xỉ nửa trăm, lớn tuổi như vậy, muốn giống như người khác có con cháu cầu cạnh, an hưởng tuổi già, không muốn cô độc một mình ở bên ngoài đâu.” Nói xong, bà ta đưa tay lên dụi mắt, xem ra vừa sa sút vừa thê lương.

Y Hạ Minh tiếp lời của bà ta: “Chị của tôi ở nhà họ Lục giúp chồng dạy con, đã qua ba mươi năm, không có gì ngoài những mớ hỗn loạn đã phạm phải trong khoảng thời gian này, vì Lục Kiều Sam mà làm ra những chuyện sai trái, cũng coi như là người hiền lương thục đức. tục ngữ Nguyệt Hạ có câu, đời người ai mà không phạm sai lầm, bà ấy đã ý thức được tội lỗi của bản thân mình, cũng mong muốn cùng với con dâu hoà thuận vui vẻ, mọi người cho bà ấy một cơ hội đi.”

Nói xong, anh ta liền nhìn Hy Nguyệt: “Hy Nguyệt, bây giờ cô đang là vợ chính của nhà họ Lục, cô có sẵn lòng một lần nữa chấp nhận mẹ chồng cô không?”

Hy Nguyệt biết anh ta là cố ý, chỉ cần cô buông một câu, chuyện này liền có chỗ có thể thương lượng rồi.

Cô trầm tĩnh xem xét bà Lục một cái, hai ngày nay cô cũng đang vô cùng cân nhắc, dù sao bà ta cũng là mẹ ruột của Lục Lãnh Phong, dù có cắt đứt cũng không thể đứt lìa, cho dù là bà ấy không thích người con dâu này, cũng không thể làm ra chuyện tổn hại đến Lục Lãnh Phong.

“Bất kể mẹ chồng có ở nhà họ Lục hay không, bà ấy cũng là mẹ chồng của tôi, tôi cũng nên hiếu kính với bà ấy. Chúng tôi là người một nhà, cho dù là có xảy ra mâu thuẫn, cũng có thể hoá giải mà.”

Lời này giống như tha thứ cho những gì bà Lục làm.

Trên mặt bà cụ hiện lên một tia vui vẻ an tâm, cháu dâu tốt bụng mà khoan dung, bởi vì như vậy, bà phải càng thêm bảo vệ cô.

“Hạo Phong, bây giờ cô đã biết cô có một người con dâu tốt như thế nào chưa?”

Bà Lục giả vờ lộ vẻ cảm động: “Con đã mắc nợ Hy Nguyệt, sau này con nhất định sẽ bù đắp thật tốt cho con bé.”

Bà cụ hơi gật gật đầu: “Cho cô thời gian một năm ở biệt thự Lục Nam tự kiểm điểm cho thật tốt, nếu như cô thật sự có thể ăn năn hối cải, tôi sẽ để Vinh Hàn một lần nữa suy xét lại chuyện kết hôn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK