Mục lục
Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng - Diệp Hy Nguyệt - Lục Lãnh Phong (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 948

Lục Lãnh Phong thấy vậy thì nghĩ là cô thấy rét nên cởi áo ra khoác lên người cô.

Cô nhích lại gần anh, anh ngay lập tức ôm lấy cô.

“Em cũng nghĩ như vậy, nhưng em đã nhìn thấy anh ta hai lần liền, chẳng lẽ cả hai lần đều do em hoa mắt?”

Cô xoa xoa đôi bàn tay, ngón tay có chút lạnh buốt.

Đáy mắt Lục Lãnh Phong lóe lên một tia sáng, anh nói: “Có lẽ là có người đang ở sau lưng giở trò.”

Hy Nguyệt hiểu rõ ý tứ của anh, chắc hẳn có người ở sau lưng cải trang thành Thời Thạch để dọa cô.

Khi cô bị bắt lên trên đảo nhỏ, quả thực đã có người cải trang thành Thời Thạch, nhưng người này đã biến mất rất lâu rồi, đến bây giờ không còn xuất hiện nữa.

Lúc trước cô mất trí nhớ, đầu đều mơ mơ màng màng, ấn tượng đối với người ở trên đảo cũng rất mơ hồ, nhưng sau một lần cô gặp anh ta, thì cô đã xác định được người đó không phải là Thời Thạch.

“Coi như người em nhìn thấy là do người khác cải trang thành đi, nhưng anh ta không có khả năng đi vào trong mơ của em. Gần đây em luôn mơ thấy Thời Thạch, chuyện này thì giải thích thế nào đây?”

Điểm này Lục Lãnh Phong cũng không giải thích được.

Chỉ có thể nói rằng ban ngày cô suy nghĩ quá nhiều, nên đêm mới mơ thấy anh ta.

“Ngày mai là cuối tuần, anh mang em ra ngoài nghỉ phép, tĩnh dưỡng hai ngày, thư giãn một chút, không chừng sẽ tốt lên.”

Cô rũ mắt, không nói gì thêm, có lẽ là trong khoảng thời gian này phát sinh không ít biến cố, lại có lẽ là bởi vì cô đang mang thai, nên nội tố bên trong cơ thể kích thích, khiến cô trở nên đặc biệt mẫn cảm, tĩnh dưỡng hai ngày cũng là tốt.

Ngày thứ hai, Lục Lãnh Phong lập tức mang theo cô và túi sữa nhỏ cùng nhau ra bờ biển.

Ngồi trên bờ cát, gió biển thổi tươi mát, lại đúng lúc du thuyền ra biển câu cá, nhìn ánh nắng chiều tà, trong lòng lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Túi sữa nhỏ chơi đến quên cả trời đất.

Tâm trạng của Hy Nguyệt cũng buông lỏng rất nhiều.

Khi bọn họ trở lại nhà họ Lục thì đã là ban đêm, chờ sau khi con trai mình đã vào phòng đi ngủ xong, cô mới nằm xuống giường lớn của mình.

“Hai ngày này em còn mơ thấy ác mộng không?” Lục Lãnh Phong nằm bên cạnh cô hỏi, ở trên du thuyền cô ngủ rất an tĩnh, cả một đêm đều không phát ra âm thanh nào, chắc hẳn cô không mơ thấy ác mộng, nhưng anh vẫn phải xác định một chút.

Cô lắc đầu, nhìn anh cười một tiếng: “Xem ra là em mệt mỏi quá nên thần kinh mới có chút suy nhược, mới có thể nằm mơ lung tung, nhưng nghỉ ngơi nên đã tốt hơn rồi.”

Anh cưng chiều vuốt ve đầu của cô: “Về sau anh sẽ mang em ra ngoài nghỉ ngơi nhiều hơn.”

Cô nằm xuống, trở mình, nghĩ nghĩ lại, dường như cô ngửi thấy một mùi thơm, như có như không.

Từ sau khi mang thai, khứu giác của cô trở nên mẫn cảm dị thường, một khi có mùi hương khác lạ, cô có thể lập tức cảm nhận được.

“Lục Lãnh Phong, anh có ngửi thấy một mùi thơm đặc biệt trong phòng chúng ta không?”

Lục Lãnh Phong nhún vai, cũng không để ở trong lòng: “Có thể là mùi của vườn hoa bay vào đây.”

Cô ngồi dậy, đi tới trước cửa sổ, hít một hơi thật sâu, cảm nhận mùi hoa nồng đậm thấm vào tim phổi, nhưng lại không giống với hương thơm vừa rồi.

Căn bản cô cũng không muốn để ý, nhưng mùi hương kia khiến cô rất không thoải mái, muốn nôn.

Cô che tay lên miệng, nôn khan hai tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK