Chương 1332
“Một ngày nào đó, tôi sẽ để ông lau mắt mà nhìn với Tư Mã Ngọc Thanh.” Tư Mã Ngọc Như chém đinh chặt sắt nói, bà ấy tràn ngập lòng tin với bản thân, cũng vô cùng tin tưởng Ngọc Thanh.
Trên lầu, Hy Nguyệt gọi Hứa Kiến Quân vào phòng.
“Kiến Quân, con có gì muốn nói với mẹ về chuyện của chú Ngọc Thanh hả?”
Hứa Kiến Quân cúi thấp đầu xuống: “Mẹ, con biết con không nên nói dối, nhưng con rất muốn giúp chú Ngọc Thanh, mỗi ngày chú ấy bị ép ăn rau, bản thân phải học thứ không thích rất là không vui.”
Hy Nguyệt hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé: “Mẹ biết suy nghĩ của con là tốt, nhưng sau này không thể như vậy nữa. Mặc kệ làm chuyện gì cũng phải nói với mẹ, không thể giấu diếm. Con phải tin mẹ, chỉ cần là chuyện đúng, mẹ cũng sẽ không ngăn cản con.”
“Con biết.” Hứa Kiến Quân ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi Lục Lãnh Phong trở về, Hy Nguyệt nói chuyện của Tư Mã Ngọc Thanh cho anh.
Hy Nguyệt lấm tấm mồ hôi: “Anh thấy mẹ nhỏ vô cùng lo lắng cũng không lên tiếng?”
Lục Lãnh Phong đi đến trước quầy bar, rót hai ly cocktail không độ, một ly đưa cho cô: “Bà ấy bảo chúng ta đừng quan tâm chuyện của Ngọc Thanh, anh vẽ vời thêm chuyện làm gì.”
Hy Nguyệt bĩu môi: “Gần đây mẹ nhỏ không phải có thành kiến với em sao? Em từng làm chuyện gì khiến bà ấy không vui sao?”
Lục Lãnh Phong lung lay ly rượu trong tay: “Có lẽ là thời kỳ mãn kinh của bà ấy đến nhanh, cảm xúc có hơi không ổn định.”
Cô nghẹn họng: “Anh đang đùa em hay thật sự suy nghĩ như vậy thế?”
Lục Lãnh Phong không trả lời, chỉ hờ hững nói: “Dù sao chuyện của Tư Mã Ngọc Thanh sau này chúng ta cũng không cần hỏi đến.”
Hy Nguyệt thở dài, chẳng biết tại sao lại có một cảm giác gió thổi mưa giông trước cơn bão.
Tư Mã Ngọc Như thật ra không phải có thành kiến với Hy Nguyệt, mà là trong lòng càng ngày càng mất cân bằng.
Lục Vinh Hàn hình như không để bụng bà ấy giống như trước.
Mã thị bị người ta cướp đi, bà ấy cầu xin ông ấy giúp em trai đoạt lại, nhưng ông ấy vốn cũng không thèm quan tâm, còn nói trên thương trường, thắng bại là chuyện thường của nhà bình gì đó.
Nếu công ty của Lục Lãnh Phong bị người ta cướp đi, ông ấy chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Trừ cái đó ra, còn khiến bà ấy mệt mỏi chính là cái thai đầu tiên của Hy Nguyệt lại là con trai, như vậy chẳng khác nào nói người thừa kế đời sau cũng đã được định sẵn.
Nếu như cô và Lục Lãnh Phong nói không có con trai, Ngọc Thanh vẫn có hy vọng.
Vì sao ông trời không thể thiên vị bà ấy một chút chứ? Chỗ tốt gì cũng bị cả nhà Y Hạo Phong chiếm mất.
Bà ấy tiếp tục khống chế đồ ăn thức uống của Tư Mã Ngọc Thanh, nhất định phải để cậu ấy khôi phục trọng lượng bình thường.
Để một động vật ăn thịt lại ăn rau là một loại tra tấn tàn khốc.
Mỗi ngày Tư Mã Ngọc Thanh đều ăn rất ít, cậu ấy không thích ăn rau, chỉ muốn ăn thịt.
Buổi chiều Hy Nguyệt vừa từ công ty trở về đã bị Tư Mã Ngọc Thanh kéo đến nơi hẻo lánh.
“Chị gái xinh đẹp, em muốn ăn vịt chiên giòn, chị làm vịt chiên giòn cho em ăn có được không?”
Hy Nguyệt cực kỳ đồng tình vuốt ve đầu cậu ấy: “Thật xin lỗi, Ngọc Thanh, em muốn ăn vịt chiên giòn thì phải nhận được sự đồng ý của cô đã, nếu không cô ấy sẽ tức giận.”