Chương 1132
Chị em hai người Tư Mã Ngọc Như không khuyên can được gì, bọn họ ở đây trong tình thế này chỉ có thể ngồi nhìn bãi chiến trường, không có cách nào nối lại tình cảm tốt đẹp được nữa.
Sau khi bà ta rời đi, Hy Nguyệt nói: “Đại Dao, cho dù trước đây có hiểu lầm gì đi chăng nữa, bố và cô đều là những người thân yêu nhất của em. Có câu nói, nếu xương liền với gân, thì không có chuyện gì trong gia đình của em không thể giải quyết cả.”
“Hôm nay tôi sẽ là người hòa giải để hòa giải tình cảm giữa bố, con gái và các em của em. Cô của em và bố là những người lớn tuổi rồi. Mọi người nâng ly kính họ một chén rượu, mọi chuyện ở quá khứ đều cho qua. Tương lai, chúng ta sẽ sống trong hòa thuận.”
Lâm Đại Dao cầm ly rượu lên: “Thật ra, trong lòng tôi biết cô và bố tôi vẫn yêu thương tôi, mà Mã Trúc Mai chính là ác ma ở giữa. Tôi kính trọng cô và bố tôi, người thân sẽ mãi là người thân, người ngoài sẽ luôn là người ngoài.” Cô ấy nói người ngoài đương nhiên là đang nhắc đến Mã Trúc Mai, và hận thù giữa cô ấy và Mã Trúc Mai không hề được giải quyết!
Tất nhiên, điều này có ý nghĩa rất lớn với chị em Tư Mã Ngọc Như, trong thâm tâm của bà ta biết rõ người thực sự đã bỏ rơi cô ấy và mẹ cô ấy là Tư Mã Minh Thịnh.
Tư Mã Minh Thịnh uống một hớp rượu, cười nói: “Đại Dao, con là con gái ruột của bố. Làm sao bố có thể không quan tâm đến con. Con phải biết rằng nhà mẹ đẻ chính là chỗ dựa vững chắc của con. Khi con kết hôn, bố sẽ chuẩn bị một phần hồi môn thật chu đáo, giúp con tiến vào nhà họ Hy một cách nở mày nở mặt nhất.”
Lâm Đại Dao cười híp mắt, lộ ra vẻ sùng bái tiền: “Con cám ơn bố.”
Người phục vụ dọn đồ ăn lên, đến nửa bữa, điện thoại di động của Hoa Phi vang lên, là cuộc gọi từ bệnh viện, một bệnh nhân mà anh phụ trách tạm thời rơi vào tình huống xấu, cậu ta phải gấp rút trở lại bệnh viện.
Hy Nguyệt thở dài: “Làm bác sĩ cũng tốt, nhưng bận quá.”
“Anh Hoa Phi đã yêu cầu được chuyển đến khoa điều trị nội trú. Khoa điều trị nội trú bận hơn một chút so với khoa ngoại trú.” Lâm Đại Dao nói.
Hy Nguyệt ôm vai cô cười đùa: “Cậu ấy không phải vì em mà muốn chuyển đến khoa nội trú hay sao.”
Tư Mã Ngọc Như bối rối nhìn bọn họ: “Đại Dao, tại sao con làm cho Hoa Phi đến khoa nội trú?”
Lâm Đại Dao lắc đầu: “Không phải con, mà là fan ngốc của anh ấy. Để đến gần Hoa Phi, họ đã giả làm bệnh nhân và đến gặp bác sĩ. Điều này khiến cho việc đăng ký ngoại trú trở nên căng thẳng và người bệnh không thể đăng ký Hoa Phi. Vì nghĩ cho người bệnh, anh ấy đã chủ động xin chuyển lên khoa điều trị nội trú.”
Hy Nguyệt nở nụ cười: “Cậu ta cũng sợ em ghen tị với hiểu lầm nữa.”
Lâm Đại Dao cúi đầu cười không nói lời nào, nếu Hoa Phi thực sự làm vì cô ấy, thì trong mơ cô ấy cũng sẽ tỉnh lại với nụ cười.
Tư Mã Ngọc Như nhấp một ngụm canh và nở một nụ cười nhẹ nói: “Hiện tại Hoa Phi vẫn đang thực tập. Sau khi tốt nghiệp, cậu ấy có thể đến bệnh viện Bắc Á. Đây là cơ sở kinh doanh của gia đình lão phu nhân và được thành lập cùng với Trường Y Kim Tư. Họ đã có nhiều thập kỷ hợp tác, cho dù đó là thiết bị y tế hay đội ngũ y tế thì đều là những thứ tiên tiến nhất trong nước.”
“Đợi đến khi cậu ấy kết thúc kỳ thực tập, hãy để cậu ấy quyết định nơi cậu ấy muốn đi.” Hy Nguyệt cười. Cô biết rằng em trai mình có thể sẽ ra nước ngoài học thêm, và Trường Y Harvard là nơi nó sẽ lựa chọn. Cô dự định nếu em trai cô và Lâm Đại Dao xác nhận mối quan hệ, cô sẽ đưa họ ra nước ngoài cùng nhau.
Sau đó, cô đi vào toilet.
Tư Mã Ngọc Như nắm tay cháu gái, sốt sắng nói: “Tục ngữ có câu nói rất hay, một người làm quan cả họ được nhờ. Nhờ Hy Nguyệt, nhà họ Hy bây giờ cũng được coi như là một gia đình giàu có. Con gái thì phải có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa vững chắc, nhà mẹ đẻ càng mạnh thì người nhà chồng sẽ không thể làm khó dễ nếu nhà mẹ đẻ eo hẹp thì con sẽ khó hơn trong gia đình nhà chồng, lúc đầu vì ta có gia thế không bằng bà của Hy Nguyệt nên mới đành làm vợ bé. Gia đình bên rể dù tốt đến đâu cũng không bằng nhà đình mẹ đẻ được, cho dù nhà chồng có không cần con, thì nhà mẹ đẻ cũng sẽ không bao giờ vứt bỏ con.”