Chương 1273
Lục Lãnh Phong gõ đầu cô một cái: “Mặc kệ anh ta che giấu bí mật gì, khi muốn công khai tự nhiên sẽ công khai. Em cần gì phải một hai phải tìm hiểu rõ chứ. Lòng hiếu kỳ quá lớn không phải chuyện tốt.”
“Em biết rồi.” Cô cụp mắt xuống, hàng mi dài tạo thành một cái bóng ở dưới mắt.
Cô muốn biết rõ ràng, là bởi vì nhân cách thứ hai kia rất giống Thời Thạch, tuy rằng đã bảy năm trôi qua, nhưng cô vẫn chưa vượt qua được cơn đau này.
Thời Thạch, là miệng vết thương không thể khép lại trong lòng cô, thấy nhân cách thứ hai của Tần Nhân Thiên, mới khiến cô không đau như vậy.
Lục Lãnh Phong hôn xuống bàn tay nhỏ của con gái: “Tuần sau, hai đứa nhóc này tròn một trăm ngày, đến lúc đó phải chúc mừng một chút.”
“Em hẹn nhiếp ảnh gia rồi, tới chụp ảnh một trăm ngày cho hai đứa.” Hy Nguyệt hơi hơi mỉm cười.
Nhà họ Lục sẽ tổ chức cho bọn nhỏ một bữa tiệc trăm ngày nho nhỏ, các chú thím ở thành phố Long Minh đều sẽ tới đây chúc mừng.
Tư Mã Ngọc Thanh cũng muốn tới chơi, anh ta còn chuẩn bị cho hai em bé một món quà.
Hai ngày này, Hy Nguyệt và bà Lục đều đàn chuẩn bị cho bữa tiệc một trăm ngày, hai người vừa mới chọn món ăn với đầu bếp, thì nhìn thấy Tư Mã Ngọc Như nôn nóng như lửa đốt, từ bên ngoài chạy vào.
Vừa nhìn thấy Lục Vinh Hàn, cô ta không quan tâm gì khác, khóc nức nở nói: “Không hay rồi, Vinh Hàn, Ngọc Thanh bị người ta bắt cóc rồi.”
Lục Vinh Hàn chấn động: “Không phải nó vẫn luôn có vệ sĩ đi theo sao? Sao lại bị bắt cóc?”
“Sau khi tan học lúc Ngọc Thanh nói muốn mua quà cho hai đứa Kiến Dao, lúc vào toilet trong trung tâm thương mại, thì bị kẻ theo dõi nó bắt cóc.” Tư Mã Ngọc Như khóc lên: “Đứa nhỏ kia được nuông chiều từ bé, chưa từng chịu khổ, nhỡ đâu những kẻ bắt cóc đó tra tấn nó thì làm sao đây?”
“Bọn bắt cóc gọi điện thoại tới chưa?” Lục Vinh Hàn hỏi.
“Gọi rồi, nửa giờ trước gọi rồi, nói muốn 2 tỷ đôla tiền mặt.” Tư Mã Ngọc Như khóc lóc nói: “Minh Thịnh đã dùng hết tất cả tiền trong tay để lấp đầy lỗ hổng của Mã Thị, nào còn thừa tiền để giao tiền chuộc người chứ.”
Lục Vinh Hàn hơi hơi híp mắt, một chút sắc bén lặng yên hiện lên trong đáy mắt: “Có báo cảnh sát không?”
“Nào dám báo cảnh sát chứ, bọn bắt cóc nói nếu như báo cảnh sát thì sẽ giết con tin. Ngọc Thanh chính là độc đinh của nhà họ Mã, nếu như nó có chuyện gì, em cũng không muốn sống nữa.” Tư Mã Ngọc Như nói xong, thất thanh khóc rống lên.
“Anh lập tức phái người đi tìm Ngọc Thanh.” Lục Vinh Hàn trầm thấp nói.
Hy Nguyệt nghe nói Tư Mã Ngọc Thanh bị bắt cóc, nhanh chóng chạy tới: “Mẹ nhỏ, mẹ đừng có gấp, nói cấp dưới của Lãnh Phong đều là khôn khéo, để bọn họ đi tìm Ngọc Thanh cùng, nhất định sẽ tìm được nó.”
Cô cầm lấy di động gọi điện thoại cho Lục Lãnh Phong, Lục Lãnh Phong lập tức sắp xếp Hùng Văn điều tra camera thành phố, bí mật tìm kiếm Ngọc Thanh.
Rất nhanh bọn họ lấy được camera ở trung tâm thương mại và đường đi trong thành phố.
Từ camera ở trung tâm thương mại có thể nhìn đến, bắt cóc Ngọc Thanh chính là hai tên đàn ông, đeo khẩu trang màu đen không nhìn rõ mặt.
Lúc ấy hai tên vệ sĩ làm việc riêng, ngồi ở ghế trên chơi di động, chẳng khác nào bọn bắt cóc đã đưa Ngọc Thanh đi ngay dưới mí mắt bọn họ.
Đây là thất trách nghiêm trọng.
Là vệ sĩ chuyên nghiệp, tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện hoang đường như vậy.