Chương 152
Còn hết sức đẹp trai lắm nha.
Lục Viên Phong đang là sinh viên năm nhất ở trường đại học mà mình ước mơ đậu vào bấy lâu nay. Cũng may sự thông minh của Lục Viên Phong là thừa hưởng từ Hy Nguyệt, IQ cao nhưng EQ thì âm luôn rồi.
Thằng bé từ nhỏ đến lớn bị ông bố Lục Lãnh Phong đầu độc tâm hồn. Lục Lãnh Phong cũng chính vì thế mà bị Hy Nguyệt đánh u đầu liên tục.
Thấy cũng tội, thôi cũng kệ.
Còn Lục Ngân bây giờ đã là thiếu nữ 17 tuổi rồi, con bé lớn lên càng xinh đẹp, trông cứ như tiên nữ vậy.
Lục Viên Phong và Lục Ngân vẫn thế. Cả hai đứa nhỏ đều ở cạnh nhau mỗi khi rảnh rỗi, bám dính nhau, tướng phu thê từ bé là đây rồi.
Nhưng thằng bé giờ không có bị ông bố mình đầu độc nữa đâu nha. Thằng bé đã trầm tính hơn, ít nói hơn, nói sao nhỉ…giống như cái khoảng thời gian Lục Lãnh Phong ít nói, ít quan tâm đến người khác ấy.
Chỉ riêng, chỉ ngoại lệ khi ở cạnh người con gái mình thương.
” Anh Phong “.
Vẫn là giọng nói đó, Lục Ngân bước từ trong đi ra, Lục Viên Phong luôn đến đón Lục Ngân mỗi khi tan học. Khi cùng trường, cả hai đều cùng nhau về nhà sau khi tan học.
Lục Viên Phong đưa tay xoa đầu Lục Ngân. Lục Viên Phong giờ rất đẹp trai, hết sức cuống hút nữ sinh khác.
Trước kia anh cũng từng học trường này, nên khi đến đây cũng có nhiều người biết đến.
” Đó là Lục Viên Phong đúng không?”.
” Phải rồi, cậu ta có điểm đại học cao nhất trường đấy “.
” Không thể tin được “.
” Cô bé đứng cạnh chính là Lục Ngân, nghe bảo cả hai con người này đã bám dính nhau từ bé rồi “.
” Không ngờ đến giờ vẫn dính lấy nhau như vậy, thật đẹp đôi đó nha “.
Tiếng xì xào của mọi người vang lên, Lục Viên Phong đã quá quen rồi.
” Cho em ” Anh đưa cho Lục Ngân li trà dâu, đây là loại thức uống mà Lục Ngân thích nhất.
” Cảm ơn anh Phong ” Lục Ngân nhận lấy.
Đã bao lâu rồi, Lục Viên Phong vẫn hết sức dịu dàng với cô như vậy.
” Về nhà thôi “.
Lục Viên Phong mở cửa xe ra, Lục Ngân liền ngồi vào trong, anh cũng nhanh chóng quay về ghế của mình.
Đóng cửa lại, Lục Viên Phong ngồi cạnh Lục Ngân, tài xế cũng quay vô lăn để xe rời đi.
” Phong, không phải anh nói gần đây rất bận sao? Sao vẫn đón em đúng giờ vậy?” Cô ngây ngô hỏi.
Lục Viên Phong là con người đúng giờ. Mỗi khi cô đi ra đến cổng trường đã thấy anh rồi.
Lục Viên Phong đưa tay vén tóc của Lục Ngân sang một bên, anh mỉm cười:” Cho dù bận đến đâu, anh cũng không thể để cô gái của mình đợi mình lâu được “.
” Ngân Ngân, anh sẽ không để em đợi lâu đâu “.
Chỉ cần sau khi Lục Ngân lên đại học, trải qua bốn năm đại học, khi tốt nghiệp rồi, Lục Viên Phong anh nhất định sẽ đưa cô về với mình.
Từ bé, Lục Viên Phong đã hứa với lòng mình, Lục Ngân sẽ là cô dâu của mình.