Người giúp việc chớp mắt, che nửa miệng nói: “Cô đã từng xem bộ phim truyền hình tên là “người có bảy nhân cách” chưa, nam chính trong đó có bảy nhân cách khác nhau, một tính cách một kiểu. Tôi nghĩ cậu chủ cũng giống như vậy. Cứ cách một khoảng thời gian, tôi lại cảm thấy rằng cậu ấy như biến thành một con người khác vậy.”
Hy Nguyệt sửng sốt, cô nghĩ mình là người duy nhất cảm thấy như vậy, không ngờ những người giúp việc cũng thấy thế.
Nhưng cô lại không tỏ vẻ gì mà hỏi một cách thản nhiên: “Tại sao cô lại cảm thấy anh ấy biến thành người khác?”
“Một người thích sôi nổi, một người thích yên tĩnh, một người thích ăn cay, một người thì cay một chút cũng không ăn… Tính cách không giống, khẩu vị không giống, tất cả mọi thứ đều khác nhau. Trong phim cũng giống vậy. Cô có nghĩ rằng sau khi đầu cậu chủ bị thương thì đã xuất hiện một nhân cách khác không?”
Trước đây, Hy Nguyệt không nghĩ tới như điều này, nhưng khi nghe người giúp việc nói thì cô lại cảm thấy hình như đúng là như vậy.
“Cô nghĩ nhiều rồi, anh tôi luôn thích thay đổi, không có định tính. Hơn nữa đầu anh ấy vừa bị thương, khôi phục trí nhớ cũng chưa bao lâu, khó tránh khỏi phải trải qua quá trình thích ứng.”
“Ồ.” Người hầu lè lưỡi: “Cô Phương, đừng nói với cậu chủ những gì tôi đang nói với cô nhé, nếu không cậu ấy nhất định sẽ tức giận rồi sa thải tôi mất.”
“Đừng lo, tôi sẽ không nói đâu.” Hy Nguyệt nhún vai cười khẽ.
Khi Tần Nhân Thiên dẫn túi sữa nhỏ quay lại thì Hy Nguyệt và người giúp việc đã làm cơm xong.
“Đã lâu rồi anh mới được món thịt heo xào dứa chua ngọt yêu thích, Hy Nguyệt làm là ngon nhất, không ai có thể so sánh được”.
“Anh thích thì ăn nhiều một chút.” Hy Nguyệt mỉm cười gắp cho anh ta một miếng thịt.
Anh ta cắn nhẹ một miếng, thịt vừa giòn vừa ngọt vừa chua, hệt như hương vị của tình yêu.
Tiếc là họ sẽ không bao giờ quay lại được như trước.
“Hy Nguyệt, bây giờ em với Lục Lãnh Phong thế nào rồi? Anh ta có còn chọc em giận không?”
Cô cười ngọt ngào: “Không có, mỗi ngày anh ấy đều bận chăm con, không có thời gian làm em tức giận đâu.”
Tần Nhân Thiên nhìn thấy sự hạnh phúc và ngọt ngào trên gương mặt cô, biết rằng cô và Lục Lãnh Phong chung sống rất hoàn thuận.
“Anh ta đối tốt với em là anh yên tâm rồi.” Giọng điệu của Tần Nhân Thiên có chút chua xót.
Đã nhiều lần anh ta tự thuyết phục mình từ bỏ, chỉ cần cô vui vẻ hạnh phúc là được, nhưng trong lòng anh ta vẫn có chút không cam lòng. Nếu không phải do ông trời trêu ngươi thì sao họ lại chia lìa cơ chứ?
Hy Nguyệt cười: “Anh à, thật ra tình cảm không nhất thiết là sẽ không thay đổi. Mỗi người sẽ thích những người khác nhau vào thời điểm khác nhau, anh cũng nên cố gắng tiếp nhận một người mới đi.”
Đối với Tần Nhân Thiên, những lời này như một đòn giáng mạnh vào trái tim anh, cho thấy cô không còn yêu anh nữa, anh đã hoàn toàn trở thành quá khứ rồi.
“Có lẽ là anh thích hoài niệm hơn.”
“Do anh chưa gặp được người định mệnh của mình thôi, gặp được cô ấy rồi anh cũng sẽ không nghĩ như vậy nữa đâu.” Cô cười nhẹ.
Ánh mắt Tần Nhân Thiên dần mờ đi, trên đời này sẽ không có một người thứ hai như cô, trong lòng anh ta cũng sẽ không thể có thêm một bóng hình khác.
Sau khi ăn xong, Hy Nguyệt đưa Trần Quân trở về nhà.