Chương 867
Trời ạ, hai tháng qua, ngoại trừ mấy ngày tới kỳ kinh nguyệt thì dường như là Lục Lãnh Phong không tha cho mình ngày nào, chẳng lẽ là muốn để cho mình mang thai ư?
Đầu óc Hy Nguyệt mơ mơ màng màng, cô không hề nghĩ tới chuyện này, cũng không hề làm bất cứ biện pháp phòng tránh nào. Cô có thể mang thai không?
Lục Kiều Sam hừ một tiếng rồi nói với giọng điệu đùa cợt: “Lãnh Phong, em phải làm xét nghiệm ADN đó nhé.”
Lục Vinh Hàn nhíu mày rồi nói: “Con mà còn nói chuyện với kiểu quái gở này thì cút ra ngoài cho bố.”
Lục Kiều Sam rụt cổ lại rồi trốn vào sau lưng bà Lục: “Bố, con chỉ là nhắc nhở thôi mà, dù sao cô ta có tiền án.”
“Nếu không phải do con thì bây giờ bố đã có thể ôm cháu rồi. Nếu con còn dám làm bậy làm bạ thì sau này gả đi cũng đừng quay về nữa.” Lục Vinh Hàn nói với vẻ giận dữ.
Bà Lục che chở con gái, ôm vai cô ta rồi nói: “Kiều Sam có lòng tốt mà thôi, Lãnh Phong là em trai ruột của nó, sao nó không suy nghĩ cho thằng bé được chứ, chẳng qua là giọng điệu có chút không đúng.”
Lục Vinh Hàn trừng bà ta rồi nói: “Bà không cần phải che chở cho nó, chỉ cần nó dám làm xằng làm bậy thì không phải là con gái của nhà họ Lục này nữa.”
Lục Kiều Sam đứng dậy khỏi ghế sô pha với vẻ tức giận: “Bố chính là bất công, từ nhỏ tới lớn bố chưa từng thích con.” Cô ta nói xong thì ôm mặt mà chạy lên lầu.
Bà Lục vội vàng đuổi theo.
Bà cụ chẳng thèm để ý tới hai người, bà ấy gọi cháu trai và cháu dâu đi vào phòng đọc sách.
“Hy Nguyệt tới đây để bà bắt mạch cho cháu nào.”
Hy Nguyệt nghe thế thì đưa tay ra, trong lòng hơi chấn động một chút.
Hôm qua Lục Lãnh Phong có nói với cô rằng bà cụ xuất thân từ dòng họ y học cổ truyền lâu đời, nổi tiếng nhất phương đông, nhưng bây giờ đã về hưu, truyền tay nghề lại cho con trai thứ hai.
Bà ấy bắt mạch là muốn xem xem mình có thật thật không.
Lục Lãnh Phong ngồi ở bên cạnh, cả người anh đều trở nên căng cứng, trái tim đập thình thịch. Nhưng anh không dám nói lời nào, chỉ sợ ảnh hưởng tới bà cụ.
Bà cụ bắt mạch cũng không quá lâu, rất nhanh sau đó đã cười nói.
Lục Lãnh Phong đổ mồ hôi đầy người: “Thế nào rồi bà nội?”
Bà cụ buông tay Hy Nguyệt ra rồi cười tươi mà nói: “Từ giờ trở đi cháu không được đụng vào Hy Nguyệt nữa.”
“Có thật ạ?” Lục Lãnh Phong mừng như điên, anh ta đi về phía trước rồi bế xốc Hy Nguyệt lên mà xoay tròn.
Anh sắp làm bố rồi! Con của anh đã trở về.
Hy Nguyệt có chút sững sờ, không biết nên làm thế nào, cả người đều cứng ngắc.
Cô vô cùng kinh ngạc, sao lại có thể mang thai chứ?
Trước kia cô từng kiểm tra rồi, bác sĩ nói cô thuộc dạng khó mang thai. Sao mới có hai tháng đã mang thai rồi chứ?
Bà cụ vội vàng ngăn cháu trai lại rồi nói: “Cháu từ từ thôi, bây giờ mới chỉ có một tháng, phải cẩn thận vào. Có lẽ là sinh đôi, chờ thêm mấy tháng nữa để bà bắt mạch là có thể biết giới tính.”