Chương 1198
“Mộng Lan không làm cái gì cả, là người phụ nữ kia vu oan cho nó. Cô ta trách Mộng Lan cướp đi chồng của mình, cho nên muốn hãm hại Mộng Lan, cô ta đã làm giả video.” Bác gái hít hít cái mũi, trong lòng tràn đầy oán hận.
Bác cả Hoa cầm tay cậu em trai: “Anh biết trước đây Mộng Lan và Hy Nguyệt đã xảy ra nhiều chuyện không vui. Nhưng dù sao Mộng Lan cũng là cháu gái của em, người một nhà cho dù có đánh gãy xương cốt thì vẫn liền gân, em không thể trơ mắt mặc kệ nó ngồi tù được.”
Bố Hy bùi ngùi thở dài, hướng ánh mắt về phía con gái: “Con có muốn đến cục cảnh sát chào hỏi một tiếng, trước tiên nộp tiền để bảo lãnh Mộng Lan ra ngoài không?”
Hy Nguyệt nhìn bác gái, biểu cảm cực kỳ nghiêm túc: “Cảnh sát sở dĩ có thể bắt Hy Mộng Lan đi thì có nghĩa là họ đã có chứng cứ xác thực. Nếu như bác không nói ra sự thật thì con không thể giúp được chị ấy.”
Bác gái mím môi, lại chà xát tay, trước sau không mở miệng.
Bác cả Hoa trừng mắt liếc nhìn bà ta một cái: “Chuyện tới nước này mà bà còn không chịu nói thật, không cần che giấu giúp nó.”
Bác gái do dự một lúc lâu, thấp giọng nói: “Lúc ấy nó có qua lại với một người bạn trai, nói là một con của gia đình giàu có, nhưng tôi cũng không biết là ai.”
“Đứa con trong bụng của chị ấy cũng là của người đàn ông kia sao?” Hy Nguyệt hỏi.
“Chắc là… Chắc là vậy.” Bác gái run run nói.
Trong lòng Hy Nguyệt đã chắc chắn: “Có phải Kỷ Trọng Khôi bị chị ấy đẩy xuống không?”
“Không phải, Mộng Lan sẽ không làm những chuyện như vậy, cho dù nó có quá đáng đến mấy cũng không dám giết người.” Đối với việc này, bác gái phải kiên quyết phủ nhận, nếu không chẳng khác nào là nhận tội.
Hy Nguyệt cũng không nghĩ như vậy, lúc ấy cô ta muốn mượn đứa con để trèo cao, Kỷ Trọng Khôi nhất định đã biết chuyện này nên đã dùng sự thật để uy hiếp cô ta, vì vậy cô ta bí quá hóa liều, giết người diệt khẩu.
“Ngày mai con sẽ cho trợ lý đưa hai người đi làm thủ tục bảo lãnh. Điều con có thể làm bây giờ đó là mời cho chị ấy một luật sư giỏi nhất, nhìn xem có thể rửa sạch tội danh cố ý giết người cho chị ấy không. Nhưng mà có bao nhiêu phần nắm chắt thì phải đợi sau khi luật sư xem qua đoạn video thì mới biết được.”
“Được, được.” Bác cả Hoa mạnh mẽ gật đầu.
Sau khi bọn họ rời đi, Hoa Phi rót một tách trà, vừa uống vừa nói: “Em thấy Hy Mộng Lan thật sự đã giết người.”
“Giết người thì đền mạng, Mộng Lan không muốn bị phán tử hình thì cũng sẽ bị phán tù chung thân, cuộc đời này của nó coi như xong rồi. Chúng ta là người thân của nó, không thể làm ngơ. Ít nhất cũng có thể giúp nó giảm nhẹ hình phạt, giúp nó ngồi mấy năm tù là có thể ra.” Bố Hy nói.
Hoa Phi bĩu môi: “Chị ấy giết người còn không phải vì tranh đoạt vị trí mợ chủ nhà họ Lục với chị của con sao. Con thấy chị ấy chính là tự làm tự chịu, chị ấy hẳn là giống như Lục Kiều Sam, ngồi tù đến sông cạn đá mòn.”
“Con còn chưa biết đó thôi, năm trước anh họ của con không biết nghiện ma túy ở đâu, trộm tất cả những thứ có thể bán ở trong nhà đem đi bán, nó xem như là bỏ đi rồi, không thể trông cậy được. Bác cả và bác gái của con chỉ có thể trông cậy vào Mộng Lan, Mộng Lan lại xảy ra chuyện như vậy, chỉ sợ bọn họ ngay cả người để dưỡng lão cũng không có.” Bố Hy thở dài.
“Người đáng thương nhất định có chỗ đáng giận.” Hoa Phi nói có chút lạnh lùng, không có chút đồng tình nào với canh ngộ của gia đình bác cả.
Hy Nguyệt nhún vai: “Người suy sụp nhất chắc là bố của Kỷ Trọng Khôi. Đứa con trai duy nhất của ông ấy bị người ta hại chết, chính mình lại vứt bỏ người vợ đầu của mình để cưới một người phụ nữ giết con mình. Có một con dao trên đầu chữ sắc, quả thật không sai.”