Chương 308
“Anh biết không? Không phải Hy Mộng Lan gặp chuyện ngoài ý muốn ở nước ngoài, cô ta là đào hôn, không muốn gả cho anh. Không biết cô ta tìm tư liệu của anh ở đâu, bên trong có mấy bức ảnh như này, dọa cô ta ngốc luôn, ngày ngày khóc. Nên sau đó mới lập kế hoạch đào hôn với bác gái tôi, để tôi gả qua đây. Bây giờ phát hiện ra sự thật, chắc trong bụng đều hối hận đến xanh luôn rồi?”
“Nói như vậy, tên xấu xí này là trợ thủ của cô sao?” Khóe miệng Lục Lãnh Phong nhếch lên, cười như không cười.
“Coi như là vậy đi.” Cô cười rất tươi, nhưng trong lòng cô không cho là như vậy, cô không tiến vào thiên đường, mà tiến vào địa ngục.
Lục Lãnh Phong giống như nghĩ ra điều gì đó, sắc mặt lại âm trầm xuống: “Cô quả nhiên là vì tiền mà có thể làm mọi thứ, chỉ cần đưa tiền, người đàn ông xấu như vậy mà cô cũng dám gả.”
Cô thở dài, nếu như một người nhìn một người không thuận mắt, thì cô làm cái gì cũng là sai.
“Nhà Họ Hy chỉ có hai đứa con gái, cô ta chạy rồi, tôi không gả thì ai gả chứ?”
“Đừng có nghĩ tẩy trắng, nếu như bây giờ có người cho cô ba trăm tỷ, cô cũng sẽ không hề do dự mà ôm lấy đúng không?” Giọng điệu của anh vô cùng lạnh lùng, tràn đầy sự khinh thường.
Cô ngồi lên đệm của mình: “Lục Lãnh Phong, anh có còn nhớ không? Lúc đầu anh nói đưa cho tôi ba trăm tỷ, để tôi đi, tôi không đồng ý. Có câu quân tử coi trọng của cải nhưng lấy của cải phải hợp lý. Tôi yêu tiền, nhưng tôi chỉ thích tiền của anh, bởi vì tôi là vợ hợp pháp của anh, sau khi kết hôn với anh, tôi sẽ có một nửa tài sản của anh. Tôi muốn tiền của anh, cũng là chuyện bình thường thôi.”
Đôi mắt đen sâu của Lục Lãnh Phong xẹt qua tia sáng: “Con mèo hoang, quả nhiên mồn miệng sắc bén mà.”
“Vậy thu nhập của tôi có phải không bị đóng băng nữa không?” Cô chớp mắt, mái tóc dài dày bồng bềnh xõa xuống.
“Tối nay hầu hạ ông đây hài lòng thì sẽ được giả tỏa.” Đôi môi mỏng của anh nhếch lên nụ cười tà mị, anh đúng lên, giống như một cơn lốc áp xuống.
Cô tái mặt: “Có người hầu hạ anh rồi mà?” Còn muốn hành hạ cô một trận nữa, đúng là không biết tiết chế mà.
Anh nhíu mày: “Nghĩa vụ của cô bị người khác thay thế, vậy còn cần cô làm gì nữa chứ?”
“Tôi… tôi là lo lắng của thân thể của anh.” Cô nói nhỏ.
“Không cần lo lắng.” Anh lật người cô lại.
Cơ bắp của cô dần dần co cứng lại như bình thường, đây là phản ứng phòng thủ theo bản năng của cô, cũng là điều mà Lục Lãnh Phong ghét nhất.
Anh không tin mình không chinh phục được con mèo hoang này, cho dù không thể khiến cô đầu hàng, thì cũng phải ngủ trước.
Ngày hôm sau, bọn họ cùng đến bệnh viện thăm bà cụ Lục.
Bà cụ đã biết chuyện của Hy Mộng Lan.
Bà nắm tay cháu mình: “Lãnh Phong, bà nói cho cháu biết, bà chỉ chấp nhận Hy Nguyệt làm cháu dâu, Hy Mộng Lan gì đó, bà không thích.”
“Bà là lão tổ tông, bà nói cái gì, thì là cái đấy.” Lục Lãnh Phong cười.
“Bà ơi, uống canh.” Hy Nguyệt múc cho bà một bát canh.
“Hôm nay là canh gì vậy?” Bà cụ Lục cười hỏi.
“Canh gà nấm cây chè.” Hy Nguyệt khẽ cười.
“Cháu dâu của bà thật là thông minh khéo tay mà.” Bà cụ Lục xoa đầu cô, bưng bát canh lên, bắt đầu uống.