Chương 389
Trên mặt Hy Mộng Lan trên mặt lại một trận xanh một trận trắng.
Cô mới không phải kẻ thứ ba, Lục Lãnh Phong vốn là của cô.
Con nhỏ này mới là kẻ thứ ba, thật không biết xấu hổ, thật giống như chim bồ câu chiếm tổ chim thước.
Cô vốn định đáp trả, nhưng nhìn thấy Lục Kiều Sam đi vào liền ngậm miệng lại, cô biết Lục Kiều Sam nhất định sẽ giúp cô nói chuyện.
Cô ấy là một vũ khí lợi hại của cô.
Lục Kiều Sam vừa làm xong spa, từ bên ngoài đi vào, nghe được lời của Hy Nguyệt, hừ một tiếng: “Tiểu Tam? Cô có còn biết xấu hổ không? Rõ ràng Mộng Lan mới là chính chủ, cô mới là kẻ thứ ba, ngược lại không biết xấu hổ ở chỗ này nói năng linh tinh.”
Hy Nguyệt hơi híp mắt, một tia sắc lạnh từ đáy mắt hiện ra.
Đây là lần thứ hai cô ta công khai mang theo Hy Mộng Lan đến quyến rũ Lục Lãnh Phong, nếu mặc cho việc này phát triển, mọi chuyện sẽ càng tồi tệ hơn, cô ta sẽ còn làm ra những chuyện nguy hiểm hơn.
Cô không thể ngồi chờ chết.
“Lục Kiều Sam, chuyện không muốn xảy ra với mình thì tốt nhất đừng làm điều tương tự với người khác, chị mỗi ngày đều đề phòng có kẻ thứ ba phá hoại quan hệ giữa chị và Tần Nhân Thiên, nhưng lại không ngừng mang theo Tiểu Tam phá hoại hôn nhân của tôi. Chị không nghĩ là chuyện này rất buồn cười sao?”
Trên mặt Lục Kiều Sam giật giật: “Hẳn là được gả cho Lãnh Phong, người tôi nhận là em dâu chỉ có Mộng Lan, không phải cô, cô chính là thay Mộng Lan gả tới, hiện tại bám chặt vào Lãnh Phong không chịu ly hôn, da mặt của cô quả thực còn dày hơn lớp vỏ trái đất.”
Hy Nguyệt cười lạnh hai tiếng: “Tôi là thay chị ta gả đi, nhưng là gia đình bác cả đến cầu xin tôi, không phải là tôi muốn đến. Hy Mộng Lan và Lãnh Phong, trước đó chưa từng gặp mặt, không có chút tình cảm nào, cho nên tôi không phải kẻ thứ ba trong chuyện tình cảm của bọn họ. Tôi và Lãnh Phong đã đăng ký trong Văn phòng Dân sự, chúng tôi là vợ chồng hợp pháp. Cô ấy xen vào cuộc hôn nhân của chúng tôi, thì đó chính là kẻ thứ ba. Và chị đang giúp đỡ người khác làm chuyện xấu.”
Lục Kiều Sam tức giận: “Mộng Lan mặt nào cũng tốt hơn cô, xinh đẹp hơn cô, dáng người tốt hơn cô, có tài năng hơn cô, có giáo dục hơn cô, Lãnh Phong nhất định sẽ yêu Mộng Lan. Mà tôi sẽ tiếp tục giúp cô ấy, cho đến khi cô lăn ra khỏi Lục gia mới thôi!”
Hy Nguyệt cắn răng, quay đầu nhìn Lục Lãnh Phong một cái.
Anh trầm mặc, không nhúc nhích, không nói một lời, tựa như một khán giả chuyên tâm xem kịch.
Cô nhớ rõ lúc trước, anh nói nếu cãi nhau với Lục Kiểu Sam, thì miệng anh độc ác hơn chị ta nhiều, hai ba câu là có thể làm cho chị ta im miệng.
Nhưng hôm nay anh lại không có phản ứng, giống như là công nhận lời nói của Lục Kiều Sam
Cô đã mơ hồ cảm giác được, anh đối với Hy Mộng Lan sinh ra biến hóa, có hảo cảm.
Nếu không lúc trước anh sẽ không tiếp nhận cam mà Hy Mộng Lan đưa tới, cũng sẽ không cho phép Hy Mộng Lan ngồi trên đùi mình.
Hy Mộng Lan quả thật rất tốt, ở các phương diện đều đáp ứng yêu cầu của anh, nếu tiếp xúc nhiều lần nữa, không biết chừng anh sẽ yêu cô ta.
Mà đối với cô, anh vĩnh viễn sẽ chán ghét, cùng khinh bỉ, đến chết cũng sẽ không thay đổi.
Cả đời, cô cũng không dành thêm được bất cứ một tia hảo cảm nào của anh
Trong miệng cô đột nhiên tựa như ngậm một mảnh hoàng liên, cực hạn đắng cay từ đầu lưỡi lan tràn đến lục phủ ngũ tạng.
Cô hung hăng nuốt nước miếng, muốn nuốt xuống những cảm xúc không nên có.