Chương 575
Nghe những lời này, cô biết ngay là sắp có chuyện gì rồi, thực sự nơi nào có anh ta thì bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra được mà.
Trên khuôn mặt hoàn mỹ của Lục Lãnh Phong, một nụ cười lạnh nhạt xuất hiện.
Cô không ngủ, cẩn thận phục vụ anh.
Cô cảm thấy đầu óc của mình như bị đốt cháy rồi, choáng váng, gần như vô thức dựa vào người anh.
Anh nhân cơ hội cúi đầu xuống, hôn lên môi của cô…
Ngày hôm sau, bố mẹ của Hy Nguyệt đã đến thành phố Long Minh.
Khi biết được bọn họ được sắp xếp ở khách sạn năm sao, hoặc phòng tổng thống thì bác cả suýt chút nữa thì ngất đi thì tức giận.
Bà ta đến đây đã mấy lần rồi, đều là bà ta tự mình đi tìm phòng trọ, Lục Lãnh Phong không hỏi han qua một câu nào, điều này có phải là khác biệt quá lớn hay không?
Đều do Hy Nguyệt.
Nếu như không phải bà ta vụng về thì phòng cho tổng thống chắc chắn dành cho bà ta ở, không đến lượt của gia đình của chú.
“Mẹ à, mẹ đừng lo lắng về chuyện này. Mẹ đã thu xếp mọi chuyện con nhờ mẹ sắp xếp chưa?” Hy Mộng Lan bĩu môi.
“Đã sắp xếp xong xuôi rồi, con yên tâm, cậu của con đều đã lo liệu xong, cậu đảm bảo sẽ không bị mắc mưu.” Bác cả nói.
“Vậy thì bây giờ chúng ta sẽ đi gặp chú hai và cô hai.” Hy Mộng Lan nhếch miệng nở nụ cười quái dị hiểm ác.
Tuy là cuộc sống thượng lưu, đeo vàng đeo bạc, hàng hiệu đắt đỏ nhưng bác cả chưa từng được ở trong phòng của tổng thống, trong lòng bà ta thực sự vừa ghen tị vừa căm ghét.
Hy Nguyệt chắn cửa, không có ý định cho bà ta và Hy Mộng Lan tiến đến.
“Các người tới đây làm gì, nơi đây không chào đón các người.”
“Tôi dù gì cũng là bác cả của cô, cô cũng phải đối xử lịch sự với tôi chứ?” Bà ta bĩu môi.
“Tôi đã quyết định rồi, tôi và các người đoạn tuyệt tất cả các mối quan hệ, bà không còn là bác cả của tôi nữa, Hy Mộng Lan cũng sẽ không là chị họ của tôi, hai nhà chúng ta sẽ còn bất cứ mối quan hệ nào cả, về sau không cần gặp mặt nhau nữa.” Hy Nguyệt không chút khách khí nói.
Bà ta hung hăng muốn tát cô một cái nhưng hôm nay, bà ta cùng con gái đến đây để bàn chuyện, chỉ có thể nhẫn nhịn trước rồi đến lúc đó quay lại giải quyết chuyện với cô sau.
Hy Mộng Lan nở một nụ cười giả tạo: “Em à, em có thể nói chuyện với chị một lát không?”
“Nói chuyện gì?” Hy Nguyệt lạnh lùng liếc cô ta một cái.
“Chỗ này không tiện nói chuyện, chúng ta đi ra hành lang nói.” Hy Mộng Lan đột nhiên đi lên trước, khoác cánh tay của cô.
Hy Nguyệt muốn buông tay ra nhưng cô ta bám rất chặt không chịu thả ra.
Bác cả ở bên cạnh cũng nắm lấy cánh tay còn lại của cô, cùng Hy Mộng Lan kéo cô đến hành lang: “Các người làm chuyện gì vây? Mau thả tôi ra.”
Đột nhiên mẹ Hy nghe thấy tiếng la, nhanh chóng chạy ra ngoài: “Hai người muốn làm chuyện gì vậy?” Mẹ Hy chạy lên phía trước, kéo tay của bác cả ra.
“Có thể làm gì chứ, Mộng Lan chính là muốn cùng Hy Nguyệt nói chuyện riêng, chúng ta không nên làm phiền.” Bác cả tiện tay kéo mẹ Hy lại, tay còn lại kéo tay của ba Hy Nguyệt, không để cho bọn họ phá hỏng kế hoạch của Mộng Lan.