Chương 937
Hy Nguyệt bỗng cảm thấy lưng lạnh toát, nhà giàu có còn phức tạp hơn so với những gì cô nghĩ.
“Vì sao mẹ muốn nói cho con những chuyện này?”
Bà Lục vỗ vỗ vai cô, “Trước kia, tôi luôn nghĩ rằng cô là một con người đầy mưu mô, hiện tại mới biết được, cô thật sự rất đơn thuần. Lúc trước bởi vì tôi, giấc mộng gả vào nhà giàu của cô ta mới tan tành, chỉ có thể uất ức làm lẽ. Lại bởi sự có mặt của Lãnh Phong nên cô ta không thể sinh con trai. Cô nói xem cô ta có thể không oán hận tôi được sao, có thể không hận Lãnh Phong sao?”
Một con gió lạnh theo lời bà ta nói thổi vào trong phòng khiến Bờ vai Hy Nguyệt khẽ run, giống như bị gió thổi trúng.
Nếu những gì bà Lục nói là thật, vậy trong lòng Tư Mã Ngọc Như nhất định oán hận rất sâu.
“Cô ta đối xử với Lãnh Phong rất tốt, con thấy không giống như giả vờ.”
Bà Lục xua tau, “Việc này chỉ có thể nói rõ cô ta diễn rất tốt, nếu cô ta dám đổi xử tệ với Lãnh Phong, nhà họ Lục còn có chỗ nào cho cô ta dung thân chứ, bà cụ cũng đã sớm đuổi cô ta đi rồi. Cô ta vẫn luôn dừng sự lương thiện để nguy trang cho mình, cô ta chỉ đang ngồi nghỉ dưỡng sức chờ thời cơ mà thôi. Cô xuất hiện giống như giúp cô ta một chuyện lớn. Quan hệ mẹ chồng con dâu giữa chúng ta ngày càng gay gắt, ai là người được lợi nhất? Đương nhiên là cô ta. Cô cẩn thận ngẫm lại, mỗi một lần chúng ta cãi nhau, cô ta có ra mặt giúp cô không, lần nào mà chẳng trốn xa, sợ liên lụy đến chính mình. Cô ta làm như vậy là tọa sơn quan hổ đấu, chờ chúng ta khiến đối phương thương nặng, cô ta liền ngư ông đắc lợi.”
Đáy mắt Hy Nguyệt thoáng hiện lên sự sắc bén, “Nếu mẹ biết rõ như vậy, vì còn cãi nhau với con, khiến quan hệ chúng ta trở nên không thể vớt vát được?”
Bà Lục nặng nề thở dài, “Tôi cũng là vừa mới tỉnh ngộ, trước kia Kiều Sam ngày nào cũng gây chuyện, tôi sốt ruột lo lắng cho nó, làm gì có thời gian để nghĩ những chuyện này. Sau khi rời khỏi nhà họ Lục, tôi một người ngồi suy nghĩ mới nghĩ thông chuyện này.”
Nói xong, bà ta cầm tay Hy Nguyệt, “Về sau khi xử lý việc nhà cô phải thông minh lên, phải có chủ kiến của chính mình, không thể để Tư Mã Ngọc Như dắt mũi được. Có chuyện gì không hiểu có thể tới hỏi tôi, đương nhiên, tôi sẽ chỉ cho cô ý kiến, còn làm sao là quyết định của cô.”
Giọng điều của bà hiền lạnh lại thân thiết khiến Hy Nguyệt không thể nào nghi ngờ động cơ của bà ta được.
Ở trong mắt cô, bà ta chung quy cũng là mẹ ruột của Lãnh Phong, mà Tư Mã Nhọc Như là tử địch của bà.
Bà nhất định cũng không muốn để Tư Mã Ngọc Như đánh bại con dâu mình rồi ngồi lên cái ghế chủ mẫu.
Sau khi cô vừa đi khỏi, trên mặt bà Lục lập tức lộ ra nụ cười hung ác nham hiểm.
Bà ta muốn để Hy Nguyệt và Tư Mã Ngọc Như đả bại đối phương, như vậy chẳng cần bà ta động thủ cũng có thể diệt trừ hai ôn thần này.
Hy Nguyệt vừa bước ra, Lục Lãnh Phong liền bước tới đón, “Bà Y vừa nói gì với em?”
Hy Nguyệt nhìn anh bằng ánh mắt sâu xa, hai chứ “Bà Y” khiến cô cảm thấy có chút khó chịu, “Mẹ bảo em đề phòng mẹ nhỏ. Anh cảm thấy mẹ nhỏ là người như thế nào?”
Đôi mắt đen lạnh lùng của Lục Lãnh Phong khẽ chớp, “Cảnh giác là điều cần thiết, cho dù là ai đề phòng một chút cũng không sai.”
Lời này của anh như là ở nhắc nhở cô, xem ra anh cũng không hoàn toàn tin tưởng Tư Mã Ngọc Như.
Một người phụ nữ cho dù có dụ dàng lương thiện đến đâu cũng không có khả năng không có chút oán hận nào với tình địch đã từng hại mình cả.