Chương 1120
“Người hôm nay anh thăm là nam, không phải nữ, cũng không phải Kiều An, nếu như giống em nói, anh sẽ không đi. Còn điện thoại đúng là Kiều An gọi, bởi vì cô ta đang ở cạnh người đó.” Anh vừa nói, nhẹ nhàng thở dài: “Bất kể em có tin hay không, anh cũng muốn để cho em biết.”
Hy Nguyệt không tin, cô đã định tội cho anh.
Anh là tên nói dối lừa bịp, là một tên vô cùng khốn nạn.
Lời anh nói ra, cô sẽ không tin nữa.
“Anh đi đi. Tôi muốn yên lặng một chút.”
Cô xoay người, lần nữa ngồi vào trên ghế, nhìn ngoài cửa sổ, không để ý tới anh.
Nhưng anh không nhúc nhích, chỉ yên lặng đứng ở sau lưng, nhìn cô.
Anh biết rất rõ ràng, nếu như lúc này mình đi, cô sẽ tức giận hơn.
Lúc này, một bên khác của Long Minh.
Kiều An ngồi ở trên ghế sô pha, từ từ thưởng thức những thứ còn tồn trong CD.
Cô đoán, lúc này, Hy Nguyệt nhất định đang gây gổ cùng Lục Lãnh Phong.
Một người đàn ông mạnh mẽ đi nữa, chỉ cần tìm đúng chỗ hiểm, là có thể nắm anh ta trong lòng bàn tay.
Cô có bản lãnh này, mà Hy Nguyệt không có.
…
Sáng hôm sau, Hy Nguyệt còn không dậy nổi, túi sữa nhỏ liền chạy tới: “Mẹ, bố Ma Vương làm mì trộn đặt trên bàn cho mẹ.”
Hy Nguyệt giật mình, cho là mình nghe lầm.
Lục Lãnh Phong là một cậu chủ, đại thiếu giasống trong nhung lụa, nếu là biết làm mì trộn thì lợn mẹ biết bay.
“Đừng làm ồn, bố Ma Vương của con không biết làm đâu.”
“Bố đúng là không biết làm, nhưng cũng học hai giờ, nhưng vẫn chưa làm xong nước sốt.”
Túi sữa nhỏ lấy iPad ra, để cho cô nhìn video mình quay lén.
Lục Lãnh Phong mặc tạp dề của mẹ, vô cùng hài hước.
Anh vô cùng phong độ trên thương trường nhưng lúc vào bếp lại rất ngốc nghếch và chật vật..
Thái đồ ăn là thái vào tay, đến nỗi ngón tay nào cũng bị thương
Học làm mì trộn, bị dầu làm bỏng, trên cánh tay có mấy bóng dầu bỏng rồi.
“Bà ngoại nói bố đừng làm, nhưng bố nói hôm qua làm mẹ và hai em giận nên muốn bồi thường. Con thật lo lắng, ba Ma vương làm xong mì trộn, thì phải vào bệnh viện luôn không.” Túi sữa nhỏ chép miệng, lo lắng.
Hy Nguyệt tắt iPad, tên khốn kiếp, rõ ràng hôm qua diễn kịch nhiều như vậy, cho là như vậy cô sẽ tha thứ, nằm mơ đi!
Cô mặc quần áo xong, đi xuống lầu.
Hoa Phi đứng ở cửa, chỉ từ xa: “Anh rể, nhớ khi đổ dầu, lửa nhất định phải bật nhỏ.”
Hy Nguyệt cốc đầu cậu ta: “Tên nhóc xem trò vui không lo lớn chuyện,”
“Chị, chị đã sai lầm rồi.” Hoa Phi vỗ nhẹ hòm thuốc: “Em đây là chuẩn bị cấp cứu sẵn rồi.”