Mục lục
Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng - Diệp Hy Nguyệt - Lục Lãnh Phong (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 943

“Không biết, dù sao bây giờ cũng là của anh rồi.” Tần Nhân Thiên cười đắc ý: “Em có biết thứ kỳ lạ nhất và có giá trị nhất của chiếc đồng hồ này nằm ở đâu không?”

“Ở đâu?” Hy Nguyệt mở to mắt, kiểm tra từ trên xuống dưới.

“Ở trong này.” Tần Nhân Thiên nghiêng người chỉ vào con lắc đang đung đưa từ trái qua phải: “Ngoài vàng ra con lắc này còn được khắc một bức tranh thần bí.”

“Thật không?” Hy Nguyệt trợn mắt nhìn, tập trung dồn lực nhìn vào quả lắc.

Con lắc lắc lư chậm rãi và mắt cô chuyển động sang trái phải để có thể nhìn rõ nó.

Dần dần, ý thức của cô trở nên mơ hồ, quả lắc trước mặt bỗng biến thành một cái bóng mờ ảo…

Không biết đã bao lâu, chiếc đồng hồ cổ bỗng phát ra một tiếng giòn vang, cô giật mình tỉnh lại như vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ.

Đầu có chút đau, cô xoa xoa thái dương: “Đồng hồ quả lắc này lúc ẩn lúc hiện, em không nhìn rõ lắm.”

“Không sao, khi nào anh chơi chán rồi sẽ gỡ xuống cho em xem rõ.” Tần Nhân Thiên cười.

“Không thể gỡ được, đây là đồ cổ.” Cô ngồi trở lại ghế sofa và uống một ngụm nước trái cây.

Tần Nhân Thiên cười không nói gì, sau khi ăn một quả anh đào, liền lấy một cái hộp từ ngăn tủ dưới bàn trà ra: “Đây là món đồ chơi nhỏ anh mang từ nước ngoài về cho Tiểu Quân, hi vọng cậu bé sẽ thích.”

Hy Nguyệt cười: “Là cậu tặng thì đương nhiên cậu bé sẽ thích rồi.”

Sau khi trở về, Hy Nguyệt đưa món quà cho túi sữa nhỏ.

Túi sữa nhỏ mở ra là một con robot, cậu bé vui mừng: “Woa, cậu thiên thần tặng con một con robot, thật là tuyệt.”

Đây là loại robot thông minh công nghệ cao, ngoài khả năng hát, nhảy, chiếu phim hoạt hình, dạy kèm và các chức năng cơ bản khác nó còn có thể lập trình và nâng cấp liên tục.

Lục Sênh Hạ cùng cậu bé vào phòng chơi với con robot.

Hy Nguyệt tắm xong liền nằm trên giường mơ mơ màng màng.

Cô có một giấc mơ, mơ thấy Thời Thạch quay về, đứng trước mặt cô, vẻ mặt đầy buồn bã.

“Hy Nguyệt, anh vẫn luôn ở cạnh em và chưa bao giờ rời xa em. Còn em, em đã quên anh rồi sao, em không còn yêu anh nữa sao? Em có biết người đang ở cùng em là ai không, em có biết người giết anh là ai không…”

Một loạt câu hỏi mênh mông sâu thẳm, cao thấp như thể vóng đến từ một nơi rất xa.

“Anh Thạch!” Cô đưa tay ra muốn ôm anh ta lại, nhưng dù thế nào cũng không ôm được anh ta, anh ta bồng bềnh như một bóng ma.

“Hy Nguyệt, em có biết ai đã giết anh không?” Giọng nói của anh ta trở nên rõ ràng như muốn nói cho cô một điều gì đó.

Lòng cô đầy chua xót còn có một chút hận thù: “Đó là một gã tài xế say rượu, anh ta tên là Vương Đào, em mãi mãi không quên cái tên này, em sẽ không tha cho anh ta, em sẽ tìm anh ta, trả thù cho anh.”

Anh ta lắc đầu, khóe miệng nở nụ cười thê lương: “Em có biết người đang ở cùng em là ai không?”

Cô bối rối không hiểu ý của anh ta: “Anh Thạch, rốt cuộc anh muốn nói gì với em, không phải là anh khó chịu không muốn em ở cùng Lục Lãnh Phong ư.”

Anh ta không trả lời, một giọt nước mắt chảy xuống: “Em có biết người ở cùng em là ai không, em có biết người giết anh là ai không…” Anh ta không ngừng lặp lại hai câu nói này, từ từ trôi đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK