Chương 1390
Cô làm mặt quỷ: “Người nhà anh định ra cũng đâu có nói cho em biết. Hơn nữa, anh cũng đâu có thích em, ngày nào cũng trừng mắt tỏ ra lạnh lùng với em, vô cùng hung dữ, rõ ràng không phù hợp với tiêu chuẩn chọn chồng của em.”
Đây là một sự oán giận khó mà có thể quên đi được.
Đôi mắt đen láy của Lục Lãnh Phong lấp lóe dưới ánh đèn: “Hóa ra em còn có tiêu chuẩn chọn chồng cơ đấy.”
“Đương nhiên là có chứ, mỗi người đều sẽ có tiêu chuẩn chọn chồng riêng của mình.” Hàng chân mày lá liễu của cô chau lên, Thời Thạch chính là tiêu chuẩn của cô, phù hợp một trăm phần trăm, là một sự kết hợp hoàn hảo.
Lục Lãnh Phong cũng đã đoán ra rồi, vì vậy mà không hỏi thêm, ánh nhìn trở nên rất độc đoán: “Anh chính là tiêu chuẩn chọn chồng của em, rõ chưa?”
Hàng lông mi vừa dày vừa dài của cô chớp chớp, để lộ ra vẻ mặt ranh mãnh: “Em ấy mà, chỉ là một cô gái bé nhỏ, xuất thân bình thường, tướng mạo bình thường, vóc dáng bình thường, làm sao dám lấy anh làm tiêu chuẩn chọn chồng chứ? Thế không phải là đặt mục tiêu quá cao, mơ mộng hão huyền hay sao? Cả đời này chắc chắn sẽ không gả đi được, chỉ có thể làm thánh nữ ế tới già thôi.”
Lục Lãnh Phong quẹt qua chiếc mũi nhỏ của cô: “Em cũng biết tự lượng sức mình đấy chứ nhỉ.”
“Đương nhiên, đây là một trong những ưu điểm của em đấy.” Cô làm mặt quỷ: “Ma vương Tu La, tiêu chuẩn chọn vợ của anh là gì thế?”
“Em đoán xem?” Lục Lãnh Phong hỏi ngược lại.
“Làm sao mà em biết được chứ, dù sao thì cũng không phải là em.” Cô lè lưỡi, bắt đầu phát huy trí tưởng tượng: “Để em đoán bừa xem sao, người phụ nữ mà anh từng mơ mộng tới chắc hoàn toàn không giống em. Xuất thân cao quý, cử chỉ nho nhã, diện mạo có một không hai, vóc dáng bốc lửa, còn có IQ hơn hai trăm, hơn nữa còn vô cùng dịu dàng, anh bảo gì nghe nấy.”
Anh đưa bàn tay to lớn của mình ra ôm lấy đầu cô, xoa xoa: “Đúng là đang đoán bừa.” Tên miền mới của bên mình Truyen3.one. Cả nhà ủng hộ chúng mình để chúng mình có động lực ra chương mới nhé!
Thực ra trong lòng anh làm gì có tiêu chuẩn gì chứ, anh nhìn trúng ai thì người đó chính là tiêu chuẩn của anh.
Cô liếc xéo anh: “Em đoán không đúng sao?”
“Nếu như em mà đoán đúng được thì em chính là một cô gái ngốc.”
Cô mím môi, bắt đầu huy động mọi tế bào trong não, vắt kiệt óc, liều mạng suy nghĩ nhưng vẫn không thể nghĩ ra được.
“Ma vương Tu La, hay là anh nói cho em biết đi, tiêu chuẩn của anh rốt cuộc là gì chứ?”
Lục Lãnh Phong lật người đè lên cơ thể của cô: “Vấn đề nhạt nhẽo như thế em giữ lại tự mình từ từ nghĩ đi.”
Một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng, sao có thể lãng phí vào những chuyện vô nghĩa được chứ?
Tư Mã Ngọc Như bị nhốt ba ngày này sắp điên lên rồi, bảo người giúp việc giúp cô ta đi gọi Lục Vinh Hàn tới.
“Em có thể ra ngoài được chưa?”
“Thế còn phải xem cô đã tự kiểm điểm xong chưa.” Lục Vinh Hàn nói.
“Em chỉ vì lo nghĩ cho con cái của mình, muốn các con trở nên giỏi giang hơn mà thôi, lẽ nào như vậy cũng là sai sao?” Tư Mã Ngọc Như tràn ngập oán giận.
“Vì vậy nên cô có thể đưa ra suy đoán ác ý phá hoại hạnh phúc gia đình sao?” Lời nói của Lục Vinh Hàn đem theo vài phần nghiêm nghị.